Sáng hôm sau, Vân Yên tỉnh dậy, ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc giường nàng nằm. Nàng vừa ngồi dậy đã trông thấy một bộ y phục được xếp gọn gàng ở đầu giường. Trên đó đặt một tờ giấy nhỏ, nét chữ cứng cáp mà vẫn có chút ngây ngô:
“Y phục của con ta thấy đã bẩn rồi, con thay đi. Nếu không thể tự thay, con có thể gọi người giúp.”
Tuy Thiên Viêm phái là môn phái chỉ nhận nam tu, nhưng vẫn có nữ tỳ phục vụ trong khu nội viện. Thấy vậy, Vân Yên khẽ bật cười — trong lòng nàng đã đoán được là ai để lại y phục này.
Nàng thay bộ y phục mới: áo hồng nhẹ pha trắng, thêu hoa văn thanh nhã. Trên đó còn có một cây trâm bằng bạc tinh xảo, nàng liền cài lên tóc. Trâm sáng nhẹ dưới ánh sớm mai, khiến nàng thêm phần thanh tú.
Bước ra khỏi phòng, nàng bắt gặp Tiểu Mộc và Bạch Nhi đang đùa nghịch dưới sân, chạy quanh nhau với vẻ thích thú. Nàng mỉm cười, định bước tới, nhưng rồi bỗng khựng lại.
Ánh mắt nàng khẽ liếc nhìn xung quanh, rồi bất chợt dừng lại — trên một cành cây gần đó, có một thiếu niên đang ngồi vắt vẻo.
Nàng giật mình:
“Huynh định sáng sớm hù chết ta đấy à?”
Tư Thành từ trên cao nhảy xuống, đáp lại với nụ cười trêu chọc:
“Gì chứ? Muội sợ ta thật sao?”
Vân Yên khoanh tay nhìn hắn:
“Sáng sớm đã ngồi trên cây, không xuống tập luyện, không sợ bị mẫu thân huynh mắng à?”
Tư Thành bật cười, khoát tay:
“Hôm nay đi chơi còn gì, ta đang đợi muội thay y phục xong rồi cùng đi. Nhưng trước khi đi, phải ghé qua nhà muội trước đã.”
"Đến nhà muội?" Vân Yên thoáng ngạc nhiên.
“Ừ, phải báo một tiếng với phụ thân và mẫu thân muội chứ.”
Hắn nói rồi quay đi vài bước, ra vẻ như chuyện đó hiển nhiên.
Vân Yên đứng đó, tim khẽ nhảy một nhịp, nhìn theo bóng lưng thiếu niên trước mặt, khóe môi cong lên một cách khẽ khàng.
-
Lúc ấy, một con chim đưa thư bất ngờ sà xuống. Trên chân nó buộc một mảnh giấy nhỏ.
Tư Thành tháo ra, đọc qua rồi khẽ nhíu mày. Trên giấy ghi:
"Yến Thành, con và Vân Yên cứ đi sau. Bọn ta đi trước rồi, hai đứa tự lo liệu. Nhớ ghé nhà Vân Yên báo một tiếng với phụ mẫu nàng.
Ký tên: Phùng Thanh Nhã."
Tư Thành đọc xong liền thở dài, vẻ bất lực hiện rõ trên gương mặt.
Vân Yên thấy vậy thì bước lại hỏi:
“Tư Thành, có chuyện gì sao?”
Hắn đưa mảnh giấy ra, nói như than:
“Có chứ. Bọn họ đi trước rồi, để lại hết cho ta lo… Giờ chỉ còn ta với muội. Trước hết, phải tới nhà muội báo một tiếng với phụ thân mẫu thân, rồi mới đi chơi được.”
Vân Yên bĩu môi, giọng lườm lườm:
“Vậy mà ban nãy còn hùng hồn lắm.”
Tư Thành nhún vai, cười cười:
“Thì ta vẫn sẽ đưa muội đi dạo, không nuốt lời đâu.”
Nghe vậy, Vân Yên khẽ lắc đầu cười, rồi cũng gật đầu đồng ý.
--
Khi về tới nơi, trước mắt Tư Thành là một ngôi nhà khá giả, cửa ngõ sạch sẽ, vườn hoa chăm chút tỉ mỉ. Chưa kịp bước vào, đã thấy một bóng người từ trong chạy ra — là tam tỷ của Vân Yên, Lục Nhược Tâm.
Tỷ vừa thấy muội liền lên tiếng:
“Ta nghe nói hôm qua muội sẽ không về, trong lòng có chút lo. Nhưng lại nghĩ, muội kiểu gì cũng sẽ về thôi… Mà y phục của muội sao khác vậy?”
Vân Yên mỉm cười, kéo nhẹ tay áo hồng, chỉ vào cây trâm bạc trên đầu:
“Y phục này là một người mang đến cho muội. Cả trâm cài nữa. Tỷ thấy đẹp không?”
Vân Yên mỉm cười, kéo nhẹ tay áo hồng, chỉ vào cây trâm bạc trên đầu:
“Y phục này là một người mang đến cho muội. Cả trâm cài nữa. Tỷ thấy đẹp không?”
Lục Nhược Tâm đưa mắt nhìn kỹ rồi gật đầu, khẽ mỉm cười. Sau đó, ánh mắt nàng chuyển sang thiếu niên đang đứng phía sau Vân Yên — một chàng trai với khí chất hơi lém lỉnh, nhưng ánh mắt lại trong sáng, lễ độ.
Tỷ hỏi nhẹ:
“Vậy còn… người này là?”
Vân Yên liền cướp lời, giọng lanh lảnh:
“Huynh ấy là Yến Tư Thành. Cách muội một tuổi, bằng tuổi tỷ. Huynh ấy rất tốt với muội.”
Nghe vậy, vành tai Tư Thành khẽ đỏ lên, nhưng vẫn giữ lễ phép, cúi đầu chào Nhược Tâm.
Lúc này, từ trong nhà, mẫu thân của Vân Yên — Bạch Uyển Linh — cũng chạy ra. Vừa thấy con gái, bà liền nắm lấy tay nàng, giọng đầy lo lắng:
“Yên nhi, con đi từ hôm qua tới giờ, ta lo cho con lắm đó… Còn chàng trai này là…?”
Vân Yên nhanh nhảu giới thiệu:
“À, mẫu thân, đây là Yến Tư Thành. Huynh ấy rất tốt với con.”
Tư Thành vội vàng cúi đầu thật thấp, lễ phép chào:
“Thưa bá mẫu, con đến đây là để xin phép. Con muốn cùng Vân Yên đi dạo… lâu một chút. Chúng con sẽ về trong vòng hai tuần ạ.”
Bạch Uyển Linh nhìn Tư Thành một lúc, thấy hắn lễ phép, ánh mắt chân thành, lại thêm con gái có vẻ rất tin tưởng cậu, liền mỉm cười gật đầu:
“Được. Nhưng nhớ giữ an toàn cho nhau, đừng để ta phải lo lắng nữa là được.”
Tư Thành nghe vậy liền vui vẻ, gật đầu thật mạnh:
“Dạ, con hứa!”
--
Trên đường đi, khung cảnh hai bên đường chuyển dần từ núi rừng thưa thớt sang đồng ruộng thoáng đãng, từng cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hương lúa và hoa dại phảng phất. Vừa đi, Vân Yên và Tư Thành vừa trò chuyện, không khí giữa họ vô cùng thoải mái.
Tư Thành đột nhiên kể:
“Muội có lẽ chưa biết… ta còn có một người anh trai, lớn hơn ta hai tuổi.”
Vân Yên hơi ngạc nhiên:
“Thật sao? Ta chưa từng nghe bá mẫu nhắc tới.”
Tư Thành nhìn thẳng về phía trước, giọng chậm lại:
“Chắc bà không muốn nhắc. Huynh ấy… biệt tích đã nhiều năm rồi. Không ai biết tung tích. Lúc nhỏ, ta và huynh ấy rất thân, ngày nào cũng cùng nhau luyện kiếm, trộm bánh, bị mắng cũng mắng chung. Rồi một ngày, huynh ấy biến mất, không lời từ biệt.”
Vân Yên khẽ nghiêng đầu, giọng dịu đi:
“Vậy… huynh có từng thử tìm không?”
“Đã từng. Nhưng manh mối đều mờ mịt. Mẫu thân ta cũng không chịu nói nhiều, cứ mỗi lần ta hỏi, bà lại chỉ im lặng…”
Cả hai lặng đi một lúc. Không khí thoáng trầm lại, nhưng không nặng nề. Chỉ là dư vị của một điều gì đó đã mất, chưa tìm lại được.
--
Họ tiếp tục đi đến một ngôi làng nhỏ, nằm bên triền núi. Nhà dân thưa thớt nhưng sạch sẽ, yên bình. Vừa đặt chân đến, họ liền tìm một quán trọ đơn sơ để nghỉ chân tạm.
Sau khi sắp xếp hành lý xong, hai người cùng nhau bước ra ngoài, định tìm gì đó ăn.
Nhưng chưa kịp đi xa, họ đã thấy một nhóm đông dân làng tụ tập ở đầu ngõ, bàn tán xôn xao.
Bản tính tò mò trỗi dậy, Tư Thành và Vân Yên liền chen lại gần. Vân Yên hỏi nhỏ một người đứng bên:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Người kia thì thầm:
“Có một nam nhân vừa cứu người khỏi đám cướp rừng, nhìn mặt mũi anh tuấn, khí chất bất phàm… Lạ là trông rất quen…”
Tư Thành bước thêm vài bước nhìn cho rõ. Khi ánh mắt cậu chạm vào người đứng giữa đám đông, ánh nhìn cậu khựng lại.
Người kia đang đứng quay lưng, nhưng vóc dáng ấy… lưng thẳng, khí chất tỏa ra không hề tầm thường. Khi người kia xoay mặt lại, Tư Thành giật mình.
Vân Yên cũng thoáng ngạc nhiên. Người đó… có nét giống Tư Thành một cách kỳ lạ.
--