Dân làng xì xào bàn tán, nhưng không một ai có ý định đưa chàng trai kia đi. Cậu ta vận y phục đơn sơ, thân mình chi chít vết thương – mới có, cũ có, lớn có, nhỏ có – loang lổ khắp người. Nhìn cảnh ấy, Vân Yên khẽ kéo nhẹ góc áo Tư Thành, ra hiệu. Tư Thành hiểu ý, gật đầu, lập tức thi triển pháp lực, dịch chuyển chàng trai ấy về trước.
--
Dân làng tuy thấy lạ nhưng cũng chẳng mấy ai để tâm, chỉ bàn tán đôi câu rồi ai về nhà nấy, người thì quay lại quán trọ, người thì lảng đi. Có vài người khi nhìn rõ mặt chàng trai kia, bất giác nhíu mày — bởi trên gương mặt ấy thấp thoáng vài nét rất giống Tư Thành, khiến họ không khỏi sinh lòng nghi hoặc.
Vân Yên cúi xuống, thấy những vết thương rải rác trên người chàng trai, liền khẽ nói:
“Huynh ở lại đây, ta đi mua thuốc về bôi cho hắn.”
Tư Thành gật đầu nhưng vẫn lo lắng:
“Ờ, được. Nhưng… muội biết đường không? Hay để ta đi cùng muội?”
Vân Yên lắc đầu, giọng dứt khoát:
“Không cần. Huynh cứ ở đây lo cho cậu ta đi.”
Nghe vậy, Tư Thành khẽ chau mày, rồi chợt nhớ ra điều gì, liền thò tay vào tay áo, rút ra một túi thơm nhỏ, đưa cho nàng:
“Cái này là túi thơm. Ta đã thi triển pháp thuật lên đó, có thể bảo vệ muội.”
Vân Yên đón lấy, nở nụ cười dịu nhẹ rồi khẽ nói lời cảm ơn. Nàng xoay người rời đi, dáng bước vội vã nhưng vẫn toát lên vẻ mềm mại thường ngày.
Tư Thành lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi khuất hẳn, lúc ấy mới quay sang nhìn chàng trai vẫn còn bất tỉnh nằm đó…
-
Tư Thành không nói không rằng, đưa tay vận pháp, một luồng linh lực dịu nhẹ tỏa ra, lướt qua thân thể chàng trai để trị thương sơ bộ. Máu ngừng chảy, những vết thương hở được cầm lại phần nào. Hắn đưa mắt quan sát một lượt, sau đó khẽ phất tay ra hiệu.
Bỗng, một bóng người lao vút vào từ khung cửa sổ đang mở. Người đó toàn thân vận y phục đen, mặt trùm kín, vừa đáp xuống đã lập tức quỳ một gối hành lễ trước Tư Thành.
“Được rồi,” Tư Thành lạnh giọng ra lệnh, “Ngươi đi điều tra thân thế kẻ này cho ta.”
Vừa dứt lời, hắn lại quay sang nhìn chàng trai đang bất tỉnh, ánh mắt thoáng nghi hoặc. Hắn bổ sung:
“À mà, trước tiên… hãy theo bảo vệ Vân Yên. Khi nào muội ấy trở về, rồi hẵng đi điều tra.”
“Tuân lệnh,” người áo đen đáp gọn, rồi thân ảnh chợt mờ đi, biến mất không một tiếng động.
--
Khi Vân Yên quay trở lại, tay xách theo túi thuốc, vừa bước vào đã cất tiếng hỏi:
“Huynh, khi ta đi… còn ai vào đây không?”
Tư Thành vẫn ngồi bên cạnh chàng trai, không rời vị trí, đáp mà không cần suy nghĩ:
“Ta ở đây nãy giờ, không có ai cả.”
Vân Yên khẽ gật đầu, rồi gọi nhỏ: “Tiểu Mộc, Bạch Nhi, vào đi.”
Hai con thú nhỏ lon ton bước vào, vừa thấy chàng trai đang nằm đó, chúng đột ngột đứng khựng lại. Bạch Nhi hơi nghếch đầu, Tiểu Mộc thì lùi ra sau một bước — nhưng chỉ một thoáng, cả hai đột ngột chạy ào đến gần chàng trai, vẫy vẫy đuôi, như thể gặp lại người quen cũ.
Vân Yên nhíu mày khó hiểu, liếc nhìn Tư Thành.
Tư Thành trầm mặc, ánh mắt cũng lóe lên tia nghi hoặc. Hắn khẽ lẩm bẩm:
“Bọn chúng vốn không ưa người lạ… vậy mà lại thân thiết với hắn thế này…”
Đúng như Tư Thành đã căn dặn, kẻ áo đen sau khi âm thầm hộ tống Vân Yên trở về an toàn, lập tức rời đi điều tra thân thế chàng trai kia. Hắn hành động cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng phải mất gần nửa canh giờ mới lần ra được chút manh mối…
--
Sau khi Vân Yên cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương trên người chàng trai, nàng đặt lại khăn và thuốc vào hộp, còn Tư Thành thì vẫn lặng lẽ quan sát. Bỗng, đôi tai hắn khẽ động — một chuỗi âm thanh rất nhỏ, như ám hiệu vang lên đâu đó bên ngoài. Hắn lập tức đứng dậy, quay sang nói với Vân Yên:
“Ta ra ngoài một chút, muội ở lại trông hắn nhé. Nếu có gì lạ thì gọi ta ngay.”
Nói xong, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng, men theo hành lang vắng ra phía sau vườn trọ.
Tại đó, bóng một người áo đen đã đứng đợi sẵn, vừa thấy Tư Thành, lập tức quỳ một gối, hành lễ:
“Nhị thiếu gia.”
“Ừ,” Tư Thành khẽ gật đầu,giọng trầm ổn, “Có manh mối rồi sao?”
“Dạ đúng ạ,” người áo đen đáp, giọng trầm hẳn, “Tên hắn là Yến Tử Du, từng là trưởng tử của Yến gia – một trong những gia tộc tu tiên cổ xưa nhất phương Bắc. Nhưng điều đặc biệt… là cái tên này đã biến mất khỏi mọi ghi chép từ mười hai năm trước.”
Tư Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
“Hắn từng được kỳ vọng sẽ kế thừa gia chủ, nhưng vào năm chín tuổi, hắn đột ngột biến mất trong một chuyến rèn luyện. Khi ấy, cả Yến gia phát động tìm kiếm suốt nửa năm trời, cuối cùng tuyên bố… hắn đã chết.”
Người áo đen hạ thấp giọng:
“Sau đó, quyền thừa kế được chuyển sang cho người em trai – Yến Tư Thành, kẻ hiện tại được người đời ca tụng là thiên tài. Hai người cách nhau hai tuổi, từng rất thân thiết thuở nhỏ.”
Tư Thành khẽ gật đầu, ánh mắt tối lại:
“Mười hai năm không ai biết hắn sống chết ra sao… vậy mà giờ lại xuất hiện, mang đầy thương tích, và lại gần Vân Yên một cách kỳ lạ.”
Tư Thành lòng đã có gợn sóng phất tay
“ Được rồi, ngươi đi điều tra tiếp đi , đừng để chuyện này truyền ra ngoài, nhất là với Vân Yên "
“ Tuân lệnh ” - bóng đen lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.
--
Tư Thành đứng lặng trong sân sau, ánh mắt vẫn dõi về phương xa dù người áo đen đã rời đi từ lâu. Lời vừa rồi cứ vang vọng trong đầu hắn.
Yến Tử Du… từng là trưởng tử Yến gia. Biến mất mười hai năm trước.
Và… hắn có một người em trai, cách hắn hai tuổi. Tên là…
Yến Tư Thành.
Cái tên ấy vừa được nhắc đến, thân thể Tư Thành khẽ cứng lại. Một tia lạnh lẽo lướt qua sống lưng.
Tất cả… quá trùng hợp.
--
Tư Thành hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng. Gương mặt hắn nhanh chóng trở về vẻ điềm tĩnh thường ngày, rồi quay người rảo bước về phía phòng.
Vừa mới đến gần cửa, một bóng người nhỏ nhắn từ bên trong bất ngờ lao ra, đâm sầm vào hắn.
“Ây da!”
Tư Thành giật mình, đưa tay đỡ lấy nàng:
“Muội... muội có sao không? Đừng chạy như thế, dễ té lắm.”
Vân Yên xoa trán, ngẩng đầu lên thở gấp:
“Hắn… hắn tỉnh dậy rồi!”
Vân Yên xoa trán, ngẩng đầu lên thở gấp:
“Hắn… hắn tỉnh dậy rồi!”
“Dậy rồi sao?” – Tư Thành nhíu mày, thoáng liếc vào phòng qua bờ vai nàng.
“Huynh vào trong đi, ở lại trông hắn. Ta đi tìm thái y đến xem vết thương cho hắn!” – Vân Yên nói rồi xoay người toan chạy đi ngay.
“Khoan—” Tư Thành định nói thêm gì đó, nhưng nàng đã vội vã rời đi, bóng áo lay động giữa nắng sớm mờ nhạt nơi hành lang.
Trên giường, Yến Tử Du đã mở mắt, ánh nhìn còn mờ đục. Gương mặt hắn tái nhợt, môi khô, nhưng thần sắc lại mang theo nét gì đó… quen thuộc đến khó hiểu.
Tư Thành bước đến gần, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng lại gợn sóng không yên.
“Ngươi tỉnh rồi,” hắn nói, giọng trầm, “Tên ngươi là gì?”
--