Sáng sớm nơi Phủ Đại Tướng Quân ,ánh nắng đầu ngày lấp lánh rọi qua từng tán lá, khẽ lay động mái hiên gỗ trầm ấm. Gió lướt qua cánh đào mảnh mai, mang theo hương thơm dịu nhẹ, khiến lòng người cũng chậm rãi lại vài phần.
Nơi sân viện , tam tỷ Lục Nhược Tâm đang ngồi chăm chú nghiền thảo mộc trên bàn đá, những ngón tay thanh tú khéo léo phối thuốc, vẽ nên từng đường y thuật nhuần nhuyễn như một khúc nhạc không lời. Nét mặt nàng ôn nhu, tập trung, khiến kẻ nhìn cũng cảm thấy tâm an.
Ngay bên kia sân không xa ,từ phòng tập kiếm vọng ra tiếng xoạt xoạt lanh lảnh, mạnh mẽ. Trưởng ca Lục Trạch Minh và nhị ca Lục Trạch Vũ cùng phụ thân đang luyện chiêu trong sân sau, kiếm ảnh như rồng bay phượng múa, nội lực ẩn tàng rung chuyển cả không khí xung quanh.
Ở phía cạnh đó Lục Vân Yên – muội út trong nhà – ngồi trên lan can cao ngóng nhìn, tay chống má, vẻ mặt uể oải.
“Ngày nào cũng luyện kiếm, luyện y, luyện đan… chẳng có trò gì mới cả…” – nàng làu bàu, đoạn ngửa đầu ngáp một cái rõ dài.
Nàng chợt lóe lên ý tưởng, cầm giỏ trúc nhỏ chạy đến trước mặt tam tỷ.
“Tam tỷ ~ muội lên núi hái ít dược thảo giúp tỷ nhé?”
Lục Nhược Tâm ngẩng lên, mỉm cười hiền hậu: “Cẩn thận đó, đừng đi xa quá. Gần đây có tin có thú hoang xuất hiện ở đỉnh Tiêu Tuyết.”
“Muội biết rồi mà ~” – Vân Yên kéo dài giọng, lí lắc quay đi, hăng hái xách giỏ trúc rời khỏi viện.
--
Núi Tiêu Tuyết không quá cao nhưng rậm rạp nhiều cây cối bụi rậm. Lục Vân Yên đã từng theo mẹ lên đây, nên tưởng chừng bản thân biết lối. Nhưng cây cối mùa này um tùm hơn mọi năm, các lối mòn quen thuộc đều bị che phủ.
Sau gần một canh giờ, nàng lạc mất phương hướng.
“Trời ạ… lối này đâu rồi…?” – nàng nhăn mặt, đưa tay gạt cành cây trước mặt, bàn chân vô tình vấp phải rễ cây trồi lên từ đất. Nàng ngã khuỵu xuống, đầu gối xước một đường đỏ ửng.
Đúng lúc nàng đang lúng túng không biết làm gì, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng:
“Tiểu cô nương, bị thương rồi kìa.”
Vân Yên quay đầu lại, giật mình.
Một phụ nữ áo trắng đứng giữa lối mòn. Tà váy mềm mại lan sang màu đỏ nhạt nơi viền, mái tóc dài búi cao bằng trâm ngọc, ánh mắt ôn nhu nhưng sắc sảo. Cảm giác nàng ấy mang theo… tựa như tiên nhân hạ phàm.
Nữ nhân ấy cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ chân Vân Yên, vén vạt váy để lộ một túi nhỏ bên hông. Bà lấy ra một lọ thuốc, không nói không rằng, bắt đầu bôi thuốc cho nàng.
Vân Yên mắt tròn mắt dẹt nhìn, miệng lí nhí: “Tiền… tiền bối, không cần đâu, chút vết thương nhỏ ấy mà…”
“Ngươi là con gái nhà ai? Sao lại một mình vào rừng sâu thế này?” – bà hỏi, tay vẫn nhẹ nhàng băng bó.
“Dạ, muội là Vân Yên, con út của Đại tướng quân Lục Thừa Vận . Muội lên hái thảo mộc giúp mẫu thân và tam tỷ.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu. “À… ra là con gái của Lục tướng quân.”
Vân Yên nhăn nhó cười, nhưng lại bạo dạn hỏi: “Còn tiền bối thì sao? Người… là ai vậy ạ?”
Phụ nữ ấy mỉm cười nhàn
“Dạ, muội là Vân Yên, con út của Đại tướng quân Lục Viễn. Muội lên hái thảo mộc giúp mẫu thân và tam tỷ.”
Người phụ nữ khẽ gật đầu. “À… ra là con gái của Lục tướng quân.”
Vân Yên nhăn nhó cười, nhưng lại bạo dạn hỏi: “Còn tiền bối thì sao? Người… là ai vậy ạ?”
Phụ nữ ấy mỉm cười nhàn
“Phùng Thanh Nhã. Ta chỉ là một kẻ tản tu.”
“Nghe danh giống… mẫu thân của đại thiếu gia Tư Thành…”
Bà khựng một chút, rồi khẽ cười mà không đáp. Có vẻ không ngại bị nhận ra, nhưng cũng chẳng quá quan tâm.
Hai người bắt đầu trò chuyện khi cùng nhau đi xuống núi. Vân Yên vốn hoạt bát, lại không biết giữ kẽ, cứ ríu rít kể hết mọi chuyện trong nhà, từ việc bị nhị ca bắt luyện kiếm đến chuyện muốn trốn học để đi chơi. Phùng Thanh Nhã không ghét bỏ, thậm chí còn mỉm cười đôi lần, ánh mắt dịu lại, như nhìn một đóa hoa nhỏ bất ngờ mọc lên giữa rừng rậm.
Khi sắp xuống núi, bà bất ngờ lấy từ tay áo ra một túi nhỏ, bên trong là thảo mộc Lam Tử Diệp cực hiếm rồi nhẹ nhàng cất lời.
“Thứ này... chắc tam tỷ ngươi đang cần. Cầm lấy.”
“Thật sao? Cảm ơn người nhiều lắm!!” – Vân Yên vui mừng như trẻ nhỏ.
--
Từ lần ấy, Vân Yên thường xuyên tìm cớ lên núi, trong lòng mong một lần tình cờ gặp lại người phụ nữ ấy.
Còn Phùng Thanh Nhã, người tưởng chừng đã ẩn cư không còn vướng chuyện trần thế, lại lặng lẽ dõi theo cô gái nhỏ kia… như một đoá mây mới lướt vào cuộc đời mình.
Một mối duyên… bắt đầu từ một lần đi lạc .
-