Khi Vân Yên tỉnh dậy, nàng nhìn ra ngoài phát hiện trời đã không còn sớm. Bất giác, nàng muốn đi tìm Thanh Nhã để nhờ đưa mình về, nhưng đúng lúc đó Thanh Nhã vừa bước vào.
Vân Yên liền cất tiếng:
“Người... người đưa muội về được không? Nếu còn ở lâu... muội sợ mọi người lo lắng.”
Thanh Nhã mỉm cười nhẹ, đáp:
“Không sao, ta đã nói với người nhà muội rồi. Sáng mai ta sẽ đưa muội về.”
Tư Thành lúc này đi vào, khẽ cau mày nói:
“Nếu Vân Yên ở lại đây... thì tối nay con sẽ ngủ ở đâu chứ?”
Thanh Nhã liếc nhìn Tư Thành rồi bình thản đáp:
“Con lớn rồi, Vân Yên nhỏ hơn con. Không ngủ được chỗ này thì còn chỗ khác.”
Tư Thành không cam lòng, lí nhí:
“Chẳng phải đây là chỗ của con hay sao...”
Thanh Nhã chỉ liếc nhẹ một cái, Tư Thành lập tức im bặt. Vân Yên khẽ bật cười.
--
Trong khung cảnh hòa nhã ấy, một bóng người bất ngờ bước vào.
Tử Kỳ đoán không sai — Thanh Nhã quả thật đang ở trong phòng của Tư Thành cùng Vân Yên. Hắn nhẹ giọng:
“Nhã nhi, muội đi theo ta một chút... được không?”
Lúc ấy, Tư Thành khoanh tay dựa vào tường, đưa mắt nhìn qua. Vân Yên cũng thoáng nhìn sang, duy chỉ có Thanh Nhã là hoàn toàn làm ngơ, như thể chẳng hề thấy sự hiện diện của Tử Kỳ.
Tử Kỳ tiến lại gần mấy bước, ngồi xuống bên cạnh, khẽ kéo nhẹ góc tay áo nàng, dịu giọng:
“Nhã nhi, đừng giận nữa... đi cùng ta một lát. Về nhà.”
Thanh Nhã hừ một tiếng rõ ràng không hài lòng, nhưng rồi vẫn phất tay áo, đứng dậy rời khỏi phòng, để lại Vân Yên và Tư Thành đang bịt miệng nín cười nãy giờ. Thấy hai người họ rời đi, cả hai thoáng sững lại, rồi lắc đầu bật cười.
Khi đã bước ra đến trước một gốc hoa to, nơi trước mặt là tán cây rợp bóng, trên thân cây khắc dòng chữ: "Nhã nhi và Tử Kỳ ca ca", Thanh Nhã dừng bước, lạnh lùng hỏi:
“Nói đi, huynh đưa ta đến đây là có ý gì?”
Thanh Nhã vẫn giữ vẻ lạnh lùng, đáp thẳng:
“Ta không thấy cần phải nhớ.”
"Muội lại như thế nữa..." Tử Kỳ thở dài. “Nhã nhi, ta sai rồi. Khi ấy ta không nên làm vậy. Là ta có lỗi với muội.”
“Biết sai? Nếu biết thì đã chẳng làm.”
“Chuyện đó ta nhận sai. Bây giờ... ta nghe muội hết.”
“Đợi đến bây giờ mới biết sai, thì còn nghĩa lý gì nữa?”
Không nói thêm lời, Tử Kỳ rút ra một miếng ngọc bội vẫn luôn đeo bên người, nhẹ nhàng đưa ra trước mặt nàng:
“Ngọc bội muội từng tặng, ta vẫn giữ. Ta thật sự rất trân quý nó. Nhã nhi... ta nhớ muội.”
Thanh Nhã nhướng mày:
“Huynh nhớ ta làm gì? Còn biết nhớ ta sao?”
“Nhã nhi, ta sai rồi, là ta sai... Thiếu muội, ta chẳng còn thấy cuộc đời này có gì vui vẻ nữa... Nhã nhi à...”
Dứt lời, Tử Kỳ bất ngờ quỳ xuống trước mặt nàng.
Thanh Nhã thoáng kinh ngạc, vội cúi xuống đỡ hắn dậy, giọng đã dịu hơn nhiều:
“Huynh làm sao vậy? Quỳ làm gì chứ?”
Thấy ánh mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng, Tử Kỳ khẽ mỉm cười hỏi:
“Muội... còn quan tâm ta sao?”
Nghe vậy, Thanh Nhã vội quay mặt đi, giấu ánh mắt rối bời:
“Ta... ta không có.”
--
Bên phía Tư Thành, Vân Yên là người cất tiếng trước:
“Huynh vào đây... vậy Tiểu Mộc và Bạch Nhi đâu rồi?”
“Chúng đang chơi ngoài sân, muội muốn thì ta gọi vào.”
Chưa đợi Vân Yên kịp đáp, Tư Thành đã huýt một tiếng sáo. Lập tức, Bạch Nhi và Tiểu Mộc chạy ào vào phòng. Thế nhưng vừa bước vào, cả hai lập tức quay đầu, gầm gừ đầy cảnh giác.
Tư Thành lập tức cảm thấy bất thường, rút kiếm ra, vào thế sẵn sàng chiến đấu:
“Gì chứ… đã lâu nơi này không xuất hiện quái vật, hôm nay lại...”
Chưa dứt lời, một con yêu quái bất ngờ từ ngoài lao thẳng vào phía Vân Yên. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng người chắn trước mặt — chính là Tư Thành.
“Muội yên tâm, có ta ở đây, tên yêu quái này chẳng thể chạm vào muội đâu.”
Tư Thành cười nhạt, ánh mắt sáng lên đầy chiến ý, nhìn thẳng vào con quái:
“Là ngươi tự đưa đầu vào rọ. Lâu rồi ta chưa được vận động.”
Chỉ sau vài chiêu, con yêu quái bị hắn hạ đo ván. Bạch Nhi và Tiểu Mộc vẫy đuôi ríu rít như đang ăn mừng chiến tích.
Tư Thành thu kiếm, cười lớn:
“Yêu quái gì mà yếu thế? Mới vài chiêu đã chịu không nổi.”
Hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, hất nhẹ cằm, gương mặt tràn đầy tự mãn.
Nhưng rồi hắn như sực nhớ điều gì, vội quay lại nhìn Vân Yên vẫn đang ngồi im trên giường. Sắc mặt hơi nghiêm lại, hắn bước nhanh đến, lo lắng hỏi:
“Muội không sao chứ? Tên đó có làm muội bị thương không?”
Vân Yên mỉm cười nhẹ:
“Chẳng phải huynh đã nói, có huynh ở đây thì nó không thể chạm vào ta sao?”
Tư Thành ngẩn ra, nhớ lại lời mình nói khi nãy, mặt lập tức ửng đỏ. Hắn gãi đầu lúng túng, cười cười không đáp.
Vân Yên bật cười, nụ cười rạng rỡ khiến không khí chợt trở nên dịu dàng.
Lúc này, Bạch Nhi và Tiểu Mộc đã chạy đến cạnh cửa, quay đầu lại nhìn hai người, vẫy vẫy đuôi như thúc giục — rõ ràng là đang rủ cả hai đi ra ngoài cùng chúng.
--
Hai người hiểu ý liền theo bước Bạch Nhi và Tiểu Mộc đi ra ngoài. Tư Thành quay sang hỏi khẽ:
“Muội đi được không? Nếu còn mệt thì cứ nghỉ thêm một lát.”
Vân Yên lắc đầu, đáp nhẹ:
“Muội không sao. Nào, chúng ta đi thôi.”
Cả hai bước theo hai con cún, tới núp sau một vách tường. Họ khẽ lú đầu ra, vừa nhìn vừa nín cười khi thấy cảnh tượng trước mắt: Tử Kỳ đang dỗ dành Thanh Nhã như thể đang nựng một đứa trẻ. Thanh Nhã tuy vẫn đang giận, nhưng dưới sự vỗ về của Tử Kỳ cũng dịu lại đôi chút.
Thấy vậy, Tư Thành và Vân Yên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cả hai khẽ bật cười rồi lập tức che miệng lại, sợ bị phát hiện.
Trong lúc ấy, họ tình cờ nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia — rằng Tử Kỳ và Thanh Nhã sẽ xuống hạ giới hai tuần.
Cặp mắt của Tư Thành và Vân Yên cùng lúc sáng rỡ lên. Cả hai như bắt được vàng, lập tức ra hiệu cho nhau. Rồi họ cố tình bước ra cùng Bạch Nhi và Tiểu Mộc, tỏ vẻ thản nhiên như chẳng biết gì, chậm rãi tiến đến trước mặt hai người kia.
Tư Thành lên tiếng trước, giọng lém lỉnh:
“Con nghe đâu... hai người sẽ đi chơi hai tuần thì phải?”
Thanh Nhã hơi khựng lại, lúng túng hỏi:
“Ai nói với hai đứa vậy?”
Vân Yên khoanh tay, nở nụ cười nửa đùa nửa thật:
“Nếu hai người không đưa bọn con đi cùng… thì bọn con sẽ nói hết với môn phái Thiên Viêm biết chuyện mà chúng con đã vô tình nghe nãy giờ.”
Tử Kỳ và Thanh Nhã nhìn nhau, vẻ bất lực hiện rõ trên mặt. Cuối cùng, họ đồng loạt gật đầu chấp nhận.
Tư Thành và Vân Yên mừng rỡ, đập tay ăn mừng như trẻ con vừa thắng một ván cược lớn. Bạch Nhi và Tiểu Mộc cũng chạy nhào về phía Thanh Nhã, vẫy đuôi liên tục như muốn nói “cho tụi con đi nữa với!”
Thanh Nhã nhìn sang Tử Kỳ, cả hai cùng bật cười, rồi cũng đồng ý.
--