Tiểu Bạch dường như cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Vừa trông thấy Tư Thành, nó bỗng từ lòng Vân Yên nhảy phóc xuống, lao thẳng tới trước mặt hắn, đuôi vẫy không ngừng, đôi mắt sáng lấp lánh niềm vui mừng khó tả. Nó vòng quanh chân hắn một vòng, rồi hí hửng nhảy lên người, rúc vào lòng như đã quá quen thuộc.
Vân Yên thoáng sững lại.
Nàng đứng yên đó, tay vẫn giữ tư thế vừa rồi, đôi mắt khẽ cụp xuống, giọng nhẹ như gió thoảng:
— Người là... chủ nhân của Tiểu Bạch sao?
Giọng nàng đượm buồn, rất khẽ nhưng lại khiến Tư Thành không khỏi liếc nhìn. Thấy nàng cúi đầu, môi mím lại, vẻ lặng lẽ đó khiến hắn có chút khó xử. Một lát sau, hắn lên tiếng, giọng hơi lúng túng:
— Vậy… muội là người đã tìm thấy và nuôi dưỡng Bạch Nhi?
Hắn ngừng lại, ánh mắt có chút áy náy rồi nói tiếp:
— Nếu muội thích, ta… ta có thể tặng muội một con khác. Cũng giống như Bạch Nhi.
Dứt lời, hắn huýt một tiếng sáo ngắn. Tức thì, từ xa xa, một bóng trắng nhỏ lao tới, thân hình gọn gàng, lông trắng điểm vài sọc đen như Bạch Nhi, ánh mắt lanh lợi nhưng thuần hậu.
Tư Thành đưa tay ra, chú chó nhỏ lập tức nhảy lên tay hắn. Hắn bế cả hai – Bạch Nhi bên trái, chú mới bên phải, quay sang Vân Yên cười nhẹ:
— Muội xem, con này là em trai của Bạch Nhi. Tên nó là Tiểu Mộc. Muội nuôi con này đi, nó cũng ngoan lắm.
Vân Yên im lặng hồi lâu, ánh mắt nhìn Tiểu Mộc rồi lại nhìn sang Bạch Nhi đang cọ cọ vào ngực Tư Thành. Nàng cất lời, giọng vẫn rất khẽ:
— Nhưng... nó là huynh đệ với Tiểu Bạch. Muội giữ lại một con, liệu có…
Chưa để nàng nói hết, Tư Thành đã ngắt lời:
— Vậy thì… muội nuôi giúp ta đi. Sau này nó lớn rồi, nếu muội không muốn giữ, muội trả lại cho ta.
Nói xong, hắn đưa Tiểu Mộc đến trước mặt nàng, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào nàng, ngữ khí chẳng hề trêu chọc, chỉ đơn thuần là chân thành.
— Tên nó là Tiểu Mộc, muội chăm sóc nó thay ta, được không?
Vân Yên khẽ cười. Nụ cười ấy mang chút tiếc nuối, nhưng vẫn dịu dàng như nắng cuối thu. Nàng đưa tay đón lấy Tiểu Mộc, vuốt ve đầu nó, giọng vui vẻ:
— Được, được. Ta nuôi.
Tiểu Mộc vẫy đuôi, rúc vào lòng nàng rất tự nhiên. Vân Yên ôm lấy nó, lòng vẫn còn vương chút hụt hẫng, nhưng nhìn ánh mắt đáng yêu kia, nàng khẽ thở ra nhẹ nhàng.
Tư Thành nhìn nàng, khóe môi cong nhẹ, ánh mắt lặng lẽ mà sâu xa.
--
Khi ba người còn đang đứng giữa sân, từ nội điện sải bước ra một nam nhân y phục đen, tóc buộc cao, khí chất nghiêm nghị mà uy nghi. Ánh mắt hắn quét qua một lượt, vừa nhìn thấy Thanh Nhã liền dừng lại, giọng nói trầm ổn nhưng chứa chút lạnh lùng:
— Thanh Nhã, nàng đến đây là có chuyện gì sao?
Thanh Nhã không đáp, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang hướng khác, gương mặt bình thản như thể chưa từng nghe thấy hắn gọi. Bầu không khí thoáng chùng xuống.
Người vừa đến chính là trưởng môn Thiên Viêm – Yến Tử Kỳ, cũng là phụ thân của Tư Thành.
Thấy nàng im lặng, hắn hơi lúng túng, rồi thở dài, tiến thêm mấy bước, giọng nói dịu xuống:
— Nhã nhi, đừng như vậy nữa. Qua bên kia nói chuyện, được không?
Hắn thấp giọng, dỗ dành chẳng khác gì đang nịnh một tiểu cô nương đang giận dỗi. Quả nhiên, Thanh Nhã hừ nhẹ một tiếng nhưng cũng chịu đi theo hắn sang một góc khác.
Bọn họ vốn là phu thê, nhưng từng vì bất hòa mà chia đôi môn phái: nàng lập riêng Thiên Lộ chỉ thu nữ tử, hắn giữ lại Thiên Viêm Phái nhận nam đồ. Tuy chia tách, nhưng mối ràng buộc vẫn chưa hề cắt đứt.
Còn lại Vân Yên và Tư Thành đứng giữa sân, bỗng rơi vào im lặng. Nàng cúi đầu vuốt Tiểu Mộc trong lòng, hắn thì vừa toan nói gì đó thì…
— Ụych!
Vân Yên đột ngột chao đảo, sắc mặt trắng bệch, bước chân loạng choạng rồi đổ sụp xuống. Tư Thành hốt hoảng:
— Vân Yên!
Hắn vội thả hai chú cún xuống đất, lao đến đỡ lấy thân thể nhỏ bé vừa ngã. Nàng đã bất tỉnh, hơi thở tuy đều nhưng sắc mặt tái xanh. Trong khoảnh khắc, Tư Thành có thể cảm nhận được một luồng linh khí hỗn loạn đang xáo trộn trong người nàng, tựa như đang phản nghịch mà không theo bất kỳ chu thiên nào.
— Linh khí đang... hỗn loạn? Không ổn rồi.
Tư Thành lập tức bế nàng lên, vòng tay vững chãi nhưng gấp gáp. Hắn không nói gì thêm, rảo bước đưa nàng thẳng về phòng mình.
Phía xa, Thanh Nhã đang bị Tử Kỳ kéo sang một bên, vừa quay đầu lại đã thấy Tư Thành bế Vân Yên đi thẳng. Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, không kịp nói gì với Tử Kỳ liền vội vàng chạy theo.
— Vân Yên xảy ra chuyện gì?
Tử Kỳ đứng nguyên tại chỗ, mặt mày ngơ ngác chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, thấy ba người đã khuất bóng, hắn chỉ biết thở dài, xoa trán bất lực.
Phía sau, Tiểu Bạch và Tiểu Mộc cũng lẽo đẽo chạy theo, vừa chạy vừa rít khe khẽ, đôi mắt tròn xoe lo lắng.
Về tới phòng của Tư Thành, Thanh Nhã liền tiến tới bắt mạch. Ngón tay nàng đặt lên cổ tay Vân Yên, mày khẽ nhíu lại, trầm giọng nói:
“Linh khí hỗn loạn đến thế này... là sao? Nguồn sức mạnh này...”
Tư Thành khẽ nhắm mắt, hơi thở trầm ổn , đáp:
“Có lẽ là linh căn rối loạn. Có một nguồn sức mạnh nào đó vận chuyển nhanh hơn phần còn lại, khiến toàn bộ hệ thống linh mạch không kịp thích nghi. Tạo thành sự chênh lệch và loạn lưu.”
Hắn dừng một thoáng, rồi thấp giọng thêm:
“Nhưng… vì sao lại xuất hiện đúng lúc này...?”
Vân Yên hơi thở mỏng manh, sắc mặt trắng bệch. Bỗng nhiên, giữa trán nàng chợt hiện lên một ấn ký hình hoa sen, ánh sáng nhàn nhạt lan ra như làn nước gợn sóng. Cảnh tượng ấy khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.
Đó… chính là dấu hiệu khai mở sức mạnh trong cơ thể nàng.
Sau khi hiện tượng lạ kết thúc, Thanh Nhã bước lại, bắt mạch lần nữa. Ánh mắt nàng dịu đi đôi chút, nhẹ giọng:
“Linh mạch đã ổn hơn... nhưng thân thể vẫn còn rất yếu.”
Không nói thêm lời nào, nàng xoay người nhìn Tư Thành, ra lệnh dứt khoát:
“Yến Thành, con truyền linh lực cho Vân Yên đi.”
Tư Thành không chần chừ, lập tức ngồi xuống bên cạnh, vận khí đưa luồng linh lực ổn định truyền sang cho Vân Yên. Một lúc sau, sắc mặt nàng dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng không còn dồn dập như trước.
Khi Vân Yên tỉnh lại, nàng khẽ cử động ngón tay. Một cảm giác lạ lẫm len vào lòng, như thể trong cơ thể vừa thay đổi điều gì đó... nhưng nàng lại chẳng thể gọi tên được sự khác biệt ấy là gì.
--