Từ lần đó trở đi, Vân Yên thường lấy cớ lên núi hái thảo mộc, nhưng kỳ thực mục đích chính là mong được gặp lại Phùng Thanh Nhã. Tam tỷ của nàng, Lục Vân Như, thấy lạ nhưng cũng không quá để tâm, bởi mỗi tháng Vân Yên chỉ rời phủ một đôi lần.
Gần cuối năm, nhị ca Lục Trạch Vũ và trưởng ca Lục Trạch Minh theo phụ thân ra trận chinh chiến, ít khi trở về. Vắng bóng huynh trưởng, trong phủ chỉ còn lại phụ mẫu và các tỷ muội, Vân Yên vì thế càng thêm buồn chán, thường lặng lẽ đi dạo quanh vùng núi gần nhà.
Một ngày nọ, nàng vô tình nhặt được một chú chó nhỏ. Toàn thân trắng muốt điểm vài sọc đen, thân thể gầy gò, trầy xước khắp mình mẩy. Nhìn thấy nó thoi thóp bên bụi cỏ, lòng Vân Yên không nỡ bỏ mặc. Nàng bèn bế nó về phủ, cẩn thận nhờ tam tỷ giúp trị thương.
--
Sau lần đó, Vân Yên nuôi dưỡng chú chó ấy rất chu đáo. Nó vốn thông minh, lại quấn quýt chẳng rời nàng nửa bước. Nàng đi đâu, nó liền theo đó; mỗi lần hái thảo mộc, nó lại nằm gọn trong chiếc giỏ tre sau lưng nàng, ngoan ngoãn chẳng nghịch phá. Có đồ ăn ngon, nàng đều chia đôi – một phần cho mình, một phần cho nó. Tình cảm giữa người và vật càng lúc càng gắn bó.
Hôm ấy, như thường lệ, Vân Yên mang giỏ lên núi, định tìm vài gốc ngân tiêu thảo cho mẫu thân. Khi nàng cúi người ngắt lá, một luồng linh khí mỏng manh đột ngột lan tỏa trong không gian. Không sai, là khí tức của Phùng Thanh Nhã – người đã hơn một tháng nàng chưa gặp lại.
Từ xa, Thanh Nhã thong thả bước đến, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên tiểu cô nương đang lom khom bên bụi cỏ. Khi ánh mắt nàng lướt qua giỏ tre, vừa trông thấy chú chó nhỏ đang nằm cuộn tròn trong đó, sắc mặt thoáng sững lại. Dáng vẻ, bộ lông, cả đôi mắt long lanh ấy… khiến nàng có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Một thoáng sau, ký ức như dòng suối vỡ đê tràn về. Vào mùa xuân năm ngoái, tại biệt phủ cạnh sườn núi, nàng từng trông thấy con trai mình – Tư Thành – bế một chú chó con giống hệt như thế này. Khi ấy nó còn nhỏ, tinh nghịch và lanh lợi. Thế nhưng, không lâu sau đó, con chó đột nhiên mất tích. Bọn họ đã tìm suốt mấy tháng, đến giờ vẫn chưa có tung tích.
Thanh Nhã khẽ nhíu mày, giọng trầm xuống:
“ Con chó này… Vân Yên, từ đâu mà muội có?”
Nghe Phùng Thanh Nhã hỏi, Vân Yên bèn kể lại chuyện lần đầu gặp gỡ với chú chó nhỏ – nàng gọi nó là Tiểu Bạch.
Rằng hôm ấy nàng buồn chán nên đi dạo xa hơn mọi khi, tình cờ bắt gặp Tiểu Bạch nằm co ro dưới tán cỏ, trên thân đầy vết thương, trông vô cùng thê thảm. Từ ánh mắt yếu ớt mà kiên cường kia, nàng dường như cảm được một sợi dây liên kết vô hình. Vì thế không chút do dự, nàng bế nó về nhà, chăm sóc từng chút một, từ thuốc thang cho đến miếng ăn, đêm lạnh còn đắp chăn cho nó. Từ đó, Tiểu Bạch luôn theo nàng chẳng rời.
Nghe đến đây, ánh mắt Thanh Nhã ánh lên vẻ trầm ngâm, rồi thoáng dịu lại. Nàng lặng lẽ quan sát Tiểu Bạch đang nằm ngoan trong giỏ tre, đuôi khẽ vẫy, đôi mắt sáng trong. Một con chó nhỏ, lại có thể sống sót qua thời gian dài trong tình trạng ấy, còn giữ được linh trí hiếm thấy như vậy… Thật không thể chỉ là một con linh cẩu bình thường.
Chợt, trong lòng nàng khẽ động — chính là nó. Một trong tứ đại linh thú có tiếng: Bạch Vân Cẩu, thuộc hệ phong linh, rất hiếm gặp, từng xuất hiện trong sách cổ của sư môn. Dù biết rõ điều đó, nàng cũng không nói ra.
Chỉ nhẹ giọng hỏi:
“Vân Yên, muội có muốn biết chủ nhân thật sự của nó không?”
Vân Yên hơi sững người, ánh mắt rơi xuống Tiểu Bạch trong lòng giỏ, có phần chùng xuống. Nàng khẽ vuốt bộ lông trắng mềm mượt, môi mím lại rồi khẽ cười buồn:
“ Nếu… nó thật sự có chủ, vậy muội sẽ trả lại cho người ấy. Dù có tiếc… nhưng muội không thể giữ lại vật không thuộc về mình.”
Nói xong, nàng cụp mắt xuống, hàng mi khẽ rung như gợn nước, tay vẫn vuốt ve Tiểu Bạch một cách lưu luyến.
Thanh Nhã im lặng một lúc, rồi bỗng quay sang hỏi:
“ Vân Yên, muội có muốn đi đến một nơi cùng ta không?”
Nghe vậy, đôi mắt Vân Yên sáng rỡ, nàng háo hức hỏi:
“ Đi đâu vậy? Là đi chơi sao? Muội muốn đi!”
Thanh Nhã không đáp, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, xoay người dẫn đường. Vân Yên ôm Tiểu Bạch chạy theo sau, không ngừng tò mò hỏi han. Cả hai cưỡi linh thú đi suốt nửa buổi, vượt qua vài dãy núi, đến khi trời đứng bóng thì dừng lại trước một sơn môn lớn.
Ba chữ "Thiên Viêm Phái" khắc rồng bay phượng múa hiện ra giữa nền trời xanh thẳm. Khí thế sơn môn hùng vĩ, linh khí dày đặc, khiến người chưa từng bước chân vào tiên môn như Vân Yên không khỏi trầm trồ.
Khi cùng bước lên bậc thềm đá, Thanh Nhã lặng lẽ liếc sang nàng. Ánh mắt chợt nheo lại — từ cơ thể Vân Yên, có một dòng linh khí nhàn nhạt vẫn đang âm thầm vận chuyển, không theo chu thiên thông thường, lại không hề do nàng tự dẫn dắt. Một hiện tượng rất hiếm gặp.
Thanh Nhã khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng xẹt qua tia nghi hoặc. Nhưng nàng không hỏi gì, chỉ nhếch môi cười khẽ một tiếng, như vừa phát hiện điều gì thú vị.
Khi tới trước cánh cổng lớn, hộ môn đã nhận ra Thanh Nhã liền cúi đầu hành lễ, lập tức mở cổng. Trước mắt họ là một sân luyện rộng lớn, có hơn mười đệ tử đang tập kiếm, tiếng vung kiếm rít gió vang lên nhịp nhàng.
Thế nhưng, trong số đó, ánh mắt Vân Yên lại vô thức bị hút về một người.
Trên cành cây bên sân luyện, một chàng trai y phục trắng đang nằm nghiêng, mái tóc đen buông dài, lay động trong gió, đôi mắt nhắm hờ như đang ngủ. Tuy không hòa vào dòng người luyện kiếm, nhưng hắn lại toát ra khí chất đặc biệt, khiến Vân Yên – không hiểu vì sao – khẽ ôm Tiểu Bạch chặt hơn một chút.
Thanh Nhã đứng một lúc, rồi khẽ gọi, giọng nhẹ tênh nhưng ẩn chứa áp lực:
“Yến Thành.”
Nghe có người gọi, chàng trai trên cây nhíu mày, giọng uể oải:
“ Tên nào to gan gọi thẳng tên ta”
Lời còn chưa dứt, hắn hé mắt, ánh nhìn chạm ngay người phụ nữ đang đứng dưới gốc cây. Sắc mặt lập tức biến đổi, từ ngạc nhiên sang luống cuống.
“Mẫu thân...? Người... người gọi con? Sao người lại đến đây?”
Thanh Nhã khoanh tay, nhướn mày:
“Ta đến còn cần báo trước với con sao? Con không luyện kiếm, lại trốn lên đây ngủ?”
Tư Thành cúi đầu, miệng khẽ làu bàu:
“ Chỉ là... luyện tập mệt quá nên mới... mới nghỉ một chút…”
“ Ngừng ngụy biện. Chuyện của con để sau ta tính.”
Nói rồi, nàng xoay người, đưa tay chỉ về phía Vân Yên, ánh mắt trầm tĩnh nhưng sắc bén:
“ Con nhìn xem, con chó này có quen không?”
Tư Thành thoáng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vừa rơi xuống Tiểu Bạch trong tay Vân Yên thì bỗng mở lớn. Hắn bật người bay từ trên cây xuống, bước nhanh lại gần, giọng kinh ngạc:
“ Là... là Bạch Nhi?”
--