Thương Bách cảm thấy Thi Mộc Nhiên khi say nhìn thuận mắt hơn bình thường nhiều. Suốt cả quãng đường xe xóc nảy, cậu ta không nôn cũng không làm ầm lên, cứ thế ngoan ngoãn ngủ yên.

Khi đỡ Thi Mộc Nhiên vào nhà, cậu đột nhiên nắm chặt lấy vạt áo anh. Thương Bách trừng mắt: “Buông tay!”

Thi Mộc Nhiên lập tức thả tay xuống, để mặc anh quăng mình lên ghế sô pha.

Thương Bách vốn không phải người thô lỗ nhưng Thi Mộc Nhiên cũng chẳng phải dạng Omega mảnh mai gì, lại còn từng vỗ ngực khoe khoang mình là Alpha cấp cao. Thế nên cái động tác “ném” này, anh chẳng thấy có gì không ổn cả.

Sự kiên nhẫn của anh chỉ đến mức đó là cùng, cùng lắm là cho thêm cho cậu ta một chiếc chăn mỏng. Thương Bách làm xong mấy việc ấy, khó chịu khi ngửi thấy mùi rượu trên người, tiện tay cởi áo thun rồi vào phòng tắm.

Tắm nước ấm cũng chẳng bao lâu, khoảng mười lăm phút sau, Thương Bách quấn khăn tắm, vừa mở cửa phòng tắm bước ra, chân mới nhấc lên đã vướng phải thứ gì đó.

Anh liếc mắt nhìn ra cửa chỉ thấy Thi Mộc Nhiên ôm đầu gối, co ro trong góc tường. Bị Thương Bách va phải một cái như thế, giờ phút này cậu ngơ ngác ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hoang mang nhìn chằm chằm anh.

Thương Bách: “Sao cậu lại ở đây?”

Thi Mộc Nhiên mặt đỏ bừng, thái dương lấm tấm mồ hôi, có chút tủi thân đáp: “Tôi nóng…”

Thương Bách nhìn áo thun trên người cậu đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình tiện tay lấy chăn phủ kín từ đầu đến chân cho cậu — không nóng mới lạ.

“Để tôi mở điều hòa cho cậu.”

Thi Mộc Nhiên gật đầu như gà mổ thóc, lảo đảo quay lại ghế sô pha.Thương Bách chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, quay người nói với Thi Mộc Nhiên: “Được rồi, ngủ đi.”

Thi Mộc Nhiên vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu gối, ngồi ngoan ngoãn tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm Thương Bách.

Thương Bách bị cậu nhìn chằm chằm đến phát phiền: “Nhìn gì vậy?”

Thi Mộc Nhiên bĩu môi: “Người toàn mùi rượu, muốn tắm.”

“Vậy thì đi tắm đi.”

Thi Mộc Nhiên “ờ” một tiếng, run rẩy đứng lên, loạng choạng đi về phía phòng tắm. Thương Bách bất đắc dĩ gọi với theo: “Say thế kia, không sợ dìm chết mình trong bồn tắm à?”

Thi Mộc Nhiên khựng lại, chỉ nghe Thương Bách nói tiếp: “Chịu đựng chút đi, sáng mai dậy tắm.”

Thương Bách nói xong cũng mặc kệ cậu, chuẩn bị quay về phòng ngủ.

Thi Mộc Nhiên: “Tôi… tôi muốn nghe kể chuyện.”

Thương Bách: “Cái gì?”

“Chuyện kể trước khi ngủ đó, ca ca, anh kể cho Nhiên Nhiên nghe đi.”

Tiếng “ca ca” kia cậu gọi giòn tan, Thương Bách bị gọi đến ngẩn người, hồi lâu không phản ứng lại. Mãi một lúc sau, anh mới cứng nhắc đáp: “Không kể, không biết.”

Thi Mộc Nhiên vẻ mặt thất vọng, giận dỗi quay lại sô pha, tay chân duỗi thẳng ngửa mặt ngã xuống.

Thương Bách trở về phòng, thở ra một hơi nhẹ nhõm còn chưa kịp tắt đèn thì đã nghe bên ngoài vang lên giọng nói kéo dài của Thi Mộc Nhiên.

“Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng lớn có một cô bé rất thích đội mũ đỏ, mọi người đều gọi cô là cô bé quàng khăn đỏ.”

Thương Bách: “……”

Người này còn tự mình kể chuyện cho chính mình nghe.

“Có một ngày, cô bé băng qua rừng sâu để mang bánh kem và rượu nho cho bà ngoại bị bệnh. Trên đường, cô gặp hoàng tử đang đi săn. Hoàng tử vừa nhìn đã yêu cô còn cô cũng say đắm hoàng tử.”

Thương Bách: “Đây là… Cô bé quàng khăn đỏ?”

“Hoàng tử vì muốn tìm ra cô gái mình gặp trong rừng mà tổ chức một buổi vũ hội long trọng tại vương quốc. Cô bé quàng khăn đỏ muốn tham dự nhưng bị mẹ kế cùng các chị gái xé váy.”

Thương Bách: “Đây là… Lọ lem?”

“Cũng may luôn có nàng tiên âm thầm bảo vệ mũ đỏ, biến ra một bộ lễ phục xinh đẹp cùng đôi giày thủy tinh lộng lẫy. Tối hôm đó, mũ đỏ ngồi xe bí ngô đến cung điện của hoàng tử.”

Thương Bách hoàn toàn cạn lời. Anh không hiểu tại sao bản thân lại chịu đựng được việc nghe Thi Mộc Nhiên kể xong cả câu chuyện cổ tích này cho chính mình.

—— Hoàng tử dựa vào chiếc giày thủy tinh tìm được mũ đỏ. Sau khi nàng được đưa vào hoàng cung, vì quá xinh đẹp mà bị hoàng hậu hãm hại bằng một quả táo độc, rồi ngủ say. Toàn bộ hoàng cung cũng vì thế mà hóa thành tượng đá. Hoàng tử trở về sau chuyến đi săn, đau lòng muốn ch·ết, cuối cùng dùng nụ hôn chân ái đánh thức mũ đỏ cùng toàn bộ vương quốc.

Đây đúng là một câu chuyện cổ tích tổng hợp toàn diện, nếu không phải Thương học bá từng đọc qua sách thiếu nhi, thật sự sẽ tin là cậu bị tà nhập. Làm sao mà cậu có thể đem từng ấy truyện cổ tích khâu lại với nhau một cách trơn tru thế chứ, thật sự là chịu không nổi mà.

Sau một hồi im lặng rất lâu, Thi Mộc Nhiên nhẹ nhàng thở dài, gần như không thể nghe thấy, lẩm bẩm với chính mình:

“Nhiên Nhiên ngủ rồi sao? Ba ba còn chưa kể xong chuyện xưa mà…”

Ba Omege của cậu từng nói, đến mười hai giờ, xe bí ngô sẽ biến thành chuột già.

Đêm đó Thương Bách cũng gần như không ngủ được. Có lẽ Thi Mộc Nhiên đã ngủ đủ ở quán bar và trên xe, một mình tự lăn qua lộn lại đến hai ba giờ sáng mới chịu yên tĩnh lại. Kể chuyện xưa xong thì đếm sao, đếm sao xong lại đếm cừu. Cách một lớp tường, giữa đêm khuya yên tĩnh như thế, giọng cậu dù rất nhỏ nhưng Thương Bách vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Thương Bách ngủ rất chập chờn chỉ cần một động tĩnh nhỏ hay âm thanh khẽ cũng đủ khiến anh tỉnh giấc. Rất hiếm khi anh có được một giấc ngủ ngon.

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy đã cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Anh vừa định mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Thương học bá, cậu dậy chưa?”

“Gì vậy?”

Cửa vừa mở ra, Thi Mộc Nhiên đã cười tươi rạng rỡ. Trên người cậu chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc xoăn màu vàng kim mềm mại xõa xuống, trên người còn thoang thoảng hương thơm quen thuộc từ loại sữa tắm anh thường dùng.

“Cậu ——”

“A, tôi mượn phòng tắm của cậu tắm một chút, tiện thể dùng luôn khăn với sữa tắm. Cảm ơn cậu hôm qua đã đưa tôi về.”

Thi Mộc Nhiên tuy có hơi say nhưng vẫn nhớ lờ mờ là Thương Bách đã “nhặt” mình về. Dù không mấy ưa người này nhưng dù sao cũng đã giúp mình, cậu thiếu gia Thi đây vẫn là người biết ơn có báo đáp.

Hai người im lặng một lúc, Thi Mộc Nhiên đổi giọng thương lượng:

“À thì… điện thoại tôi hết pin rồi, cậu xem——”

“Sạc để trong phòng ngủ tôi.”

Thi Mộc Nhiên gãi gãi đầu: “Không phải, ý tôi là… cậu có thể cho tôi mượn ít tiền bắt xe được không?”

Thương Bách mặt không cảm xúc: “Được, nhưng cậu phải trả lại.”

Một học bá đẹp trai như vậy mà lại keo kiệt thế này… Thi Mộc Nhiên suýt nữa đã định giận dỗi vài câu nhưng đột nhiên nhớ ra hình như đối phương thường đi làm thêm, chắc là cũng đang thiếu tiền.

Vì vậy câu đến miệng lại đổi thành: “Trả chứ, chắc chắn trả! Hôm qua cậu đưa tôi về còn phải trả tiền boa nữa đó.”

Sắc mặt Thương Bách lập tức tối sầm. Câu này càng nghĩ càng thấy sai sai.

“Có điều…” Thi Mộc Nhiên lại nhìn quanh một lượt, thấy căn nhà rộng rãi được trang trí rất sang trọng, không khỏi lẩm bẩm, “Cậu cũng đâu giống người thiếu tiền lắm đâu.”

Thương Bách không muốn đôi co với cậu nữa, xoay người bước vào phòng ngủ. Chỉ chốc lát sau, anh ném ra hai bộ quần áo:

“Mặc vào rồi đi luôn, khỏi cần trả lại.”

Nói xong anh vào phòng tắm, tiện tay vớt chai sữa tắm rồi ném thẳng vào thùng rác trong toilet:

“Khăn tắm cũng vứt luôn đi. Xuống lầu rẽ trái chỗ vứt rác thứ hai, nhớ phân loại.”

Thi Mộc Nhiên chán nản:

“Tôi còn ngủ trên ghế sofa của cậu đấy, cậu có định thay cái mới không?”

“Có thể cân nhắc.”

“Cậu!”

Thương Bách lạnh nhạt buông một câu như ra tối hậu thư:

“Vậy nên, đi nhanh đi.”

Thi Mộc Nhiên cầm lấy quần áo trong lòng âm thầm rủa thầm cái tên mặt lạnh ngàn năm này:“Loại người như cậu ta chắc chắn ế đến già! Chỉ có Omega mù mắt mới đi thích cậu ta!”

Thi Mộc Nhiên cuối cùng vẫn thay bộ quần áo không vừa lắm của Thương Bách rồi hậm hực rời khỏi nhà. Nhìn qua chẳng khác nào một đứa trẻ lén mặc đồ người lớn nhưng so với việc không mặc gì thì vẫn đỡ hơn.

Về đến nhà, Lăng Lan vẫn chưa trở lại. Thi Mộc Nhiên cắm sạc điện thoại mở giao diện tin nhắn. Ba Omega An Bạc của cậu thi thoảng sẽ gửi vài dòng tin, cũng không có gì đặc biệt — toàn là mấy câu hỏi thường ngày như “Ăn cơm chưa?”, “Đi học thế nào?”…

Mỗi lần trả lời xong, Thi Mộc Nhiên đều sẽ hỏi một câu:

“Ba bao giờ mới về nhà?”

Lúc nào cũng chỉ nhận được một câu:

“Vài ngày nữa.”

Ban đầu, Thi Mộc Nhiên còn háo hức đếm từng ngày: một ngày, hai ngày… rồi một tháng, hai tháng…

Đến cuối cùng, cậu dứt khoát không mong đợi nữa. Không mong thì cũng sẽ không thất vọng.

Chờ đợi thật lâu, chờ đợi cũng thật khó khăn.

Lịch sử trò chuyện giữa Thi Mộc Nhiên và An Bạc dừng lại ở trang trước, tin cuối cùng là lời hứa rằng anh sẽ trở về khi kỳ học bắt đầu.

Cậu vốn định hỏi An Bạc có bận không, đã ăn chưa nhưng nghĩ lại thì… làm sao có thể không bận chứ, nếu không bận chắc chắn đã về nhà gặp mình rồi.

Thi Mộc Nhiên xóa hết những lời đã gõ, trực tiếp úp điện thoại xuống mặt bàn.

Cậu đem quần áo của Thương Bách đi giặt, tính buổi tối sẽ mang đến quán bar trả lại. Nếu Thương Bách thật sự không cần cậu sẽ mua bộ mới khác. Cậu không muốn nợ người như khối băng kia chút gì.

Nghĩ là làm, Thi tiểu thiếu gia dứt khoát nhanh nhẹn đến tám rưỡi đã có mặt ở Đêm Chi Lệ. Cái gọi là quen tay hay việc, cảm giác ngại ngùng khi lần đầu đến quán bar cũng chẳng còn.

Cậu đặt túi giấy đựng quần áo trước mặt Thương Bách:

“Quần áo của cậu .”

Thương Bách đang thêm đá vào ly cocktail đầu không ngẩng lên:

“Nói rồi là không cần.”

“Thương Bách, chẳng phải cậu còn đòi tôi mua mới cho cậu sao? Một đại nam nhân mà cũng cos thói  sạch như vậy từ bao giờ?”

Thương Bách nhàn nhạt đáp: “Tôi luôn có thói quen sạch sẽ với mấy Omega không ra gì.”

Thi Mộc Nhiên trừng lớn mắt — “Omega không ra gì”? Cậu ta lại dám miệt thị mình như thế!

Rõ ràng lúc mình đang trong giai đoạn phân hoá lần hai , chính cậu ta còn đuổi theo chạy theo sau, bây giờ không theo nữa thì lập tức trở mặt nói ra mấy lời như vậy!

Thương Bách nói đến đây thì nhớ lại chuyện trước kia Thi Mộc Nhiên vẫn luôn khoe khoang rằng mình nhất định sẽ phân hoá thành  Alpha cấp cao, liền hỏi:

“Cậu phân hoá thành Omega thấp kém như vậy, có phải do từng làm phẫu thuật cắt – đổi tuyến thể không?”

“Cái gì cơ?”

“Là tuyến thể của Alpha cấp cao thay đổi, kết quả phân hoá lần 2 đến tin tức tố của Omega cũng chẳng ra hồn.”

Cậu ta đây rõ ràng đang châm chọc mình, Thi Mộc Nhiên tức đến mức suýt nữa đem cả túi đồ lẫn quần áo ném thẳng vào đầu anh, nhưng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là bỏ qua.

Thôi vậy, dù gì người ta cũng từng giúp mình, lần này lười tranh cãi với cậu ta.

Thương Bách nói cũng không sai, cậu đã hoàn tất giai đoạn phân lần  2 nhưng tin tức tố của cậu vẫn ít đến đáng thương có còn hơn không. Tin tức tố của một Omega chất lượng tốt, lần đầu phân hoá mùi đều sẽ nồng đậm, thơm ngọt rõ rệt. Tình trạng như cậu, đúng là không hợp lẽ thường.

Nhưng Thi Mộc Nhiên chưa bao giờ nghi ngờ việc bản thân sẽ phân hoá thành một Omega chất lượng tốt; dù quá trình ra sao thì kết quả vẫn sẽ như vậy.

Cậu trừng mắt nhìn Thương Bách một lúc lâu rồi mới quay lại ngồi xuống quầy bar. Thương Bách chỉnh lại nơ ánh mắt cụp xuống, toàn thân toát ra vẻ ‘người sống chớ lại gần’


 


 


 


 


 


 


 


 


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play