Mùa thu đến, ánh nắng rực rỡ hiếm thấy, chiếu lên người mang theo sự dịu dàng lấp lánh, nơi xa bóng cây loang lổ, gió lướt qua cành lá tạo nên thứ rung động yên bình khó tả.
Tiết trời tháng chín đã không còn quá nóng.
Thi Mộc Nhiên siết chặt một quả táo đỏ trong tay, dù vẫn còn ướt sương sớm cũng chẳng thèm bận tâm, cứ thế cắn từng miếng đầy thỏa mãn.
Quả táo đó là do cậu trèo lên cây sau trường hái từ sáng sớm còn tươi nguyên. Lúc này, cậu đang ngồi trên bức tường ở trường học xem một màn kịch hay.
Đúng là một màn hay thật.
Phía bên kia sân trường, một Omega tóc nâu nhạt rưng rưng nước mắt, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực, trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố ngọt ngào có thể so với quả táo trên tay Thi Mộc Nhiên.
Đó là một Omega vô cùng mê người.
Trước kia, Thi Mộc Nhiên cũng từng mê mệt đến mức quên trời đất.
—— Nếu thích một người, thì nên tặng thứ mang theo mùi tin tức tố của mình cho người ấy.
Đây là cách Omega tỏ tình với Alpha mà mình yêu thương.
Vì vậy, Vu Nguyệt Lãng đang tỏ tình với Thương Bách.
Không thể được! Tuyệt đối không thể được!
Thi Mộc Nhiên lắc lư hai chân trên đầu tường, cười tươi như ánh nắng, huýt một tiếng sáo vang vọng về phía hai người đang “phát cẩu lương”:
“Thương Bách~~”
Cậu cố tình kéo dài âm cuối, khiến bản thân cũng nổi hết da gà. Nhưng không làm thế thì sao được, ai bảo người kia là Alpha duy nhất xứng đôi với cậu .
Nghe thấy giọng buồn nôn kia, Alpha tóc đen vóc dáng cao ráo liền ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm hiện lên tia băng giá sắc bén.
Omega kia thực ra cũng không xấu. Thôi được, phải nói là rất đẹp. Mái tóc xoăn màu mật ong mềm mại, đôi mắt nâu nhạt lấp lánh đầy mê hoặc — thế nào cũng là một Omega chất lượng cao . Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Trước kia ,Thi Mộc Nhiên còn ngu ngốc ngông cuồng nghĩ mình là một Alpha cấp cao.
Cậu đã quen với ánh mắt lạnh nhạt của Thương Bách, thản nhiên nhảy xuống khỏi bức tường, chỉ hơi loạng choạng khi chạm đất, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tự nhiên.
Cậu bước đến gần hai người. Vu Nguyệt Lãng có chút lúng túng nhìn cậu, cố gắng giữ hòa khí:
“Thi Mộc Nhiên, cậu đừng quậy nữa, tôi đã nói rõ rồi—”
“Tránh ra!” Thi Mộc Nhiên đẩy cậu ta ra, mắt nhìn thẳng vào Thương Bách.
Vu Nguyệt Lãng không ngờ tên tiểu thiếu gia từng bám đuôi cậu ta suốt ngày nay lại dám mạnh tay đẩy mình như vậy.
“Tôi đã nói rồi… tụi mình chỉ là bạn bè…”
Thi Mộc Nhiên hỏi lại: “Ai nói chúng ta là bạn?”
Vu Nguyệt Lãng sững người: “Gì… gì cơ?”
“Chúng ta là tình địch.”
Vu Nguyệt Lãng trợn tròn mắt, nghẹn họng không thốt nổi lời nào.
Thi Mộc Nhiên không thèm để ý, giơ quả táo sát vào khuôn mặt lạnh như băng của Thương Bách: “Thương~~Bách~~, đây là quả táo người ta tặng cho cậu nè~~”
Cậu tự thấy nổi hết cả da gà , nhưng vẫn cố gắng làm theo lời dạy của quản gia trong nhà: muốn quyến rũ Alpha mình thích thì phải học cách trở thành một Omega dịu dàng, mềm yếu. Không có Alpha nào thích một Omega còn mạnh mẽ hơn mình cả.
Quản gia dạy cậu phải học làm nũng, thế là Thi Mộc Nhiên liền đi đọc đủ loại tài liệu. Mấy Omega ngọt ngào ấy chưa bao giờ xưng “tôi”, họ đều gọi mình là “người ta”, câu nào cũng thêm từ cảm thán “nè” vào cuối.
Cậu thầm tự hào vì khả năng học tập siêu nhanh của mình,vừa tiếp tục mang táo ra mời chào : “Quả táo này là… là người ta mới hái sáng nay đó, ngon cực kỳ luôn á.”
Rồi còn thêm một câu để khẳng định: “Người ta tuyệt đối không có trèo cây đâu nha, người ta là Omega yếu đuối mà.”
Đúng rồi, yếu ớt lắm, vừa nãy còn mới nhảy tường xong…
Thương Bách nhìn quả táo trong tay cậu rồi lạnh lùng nói: “Tôi không ăn.”
“Ăn đi mà, ngon lắm, vừa chua vừa ngọt, còn tốt cho da. Hoa hồng chỉ cần để qua đêm là héo rồi.”
Thương Bách cảm thấy đối phương không hiểu lời mình, nên nhấn mạnh lại: “Tôi không ăn cứt chim.”
Thi Mộc Nhiên há hốc mồm kinh ngạc: Thương Bách thô tục vậy hả? Đây mà là học bá nhã nhặn nổi tiếng khắp trường sao? Anh gọi quả táo là “cứt chim”? Khẩu vị nặng dữ vậy.
Cậu thở dài thật sâu trong lòng. Ai biểu người ta là Alpha cấp WIN1 – loại hiếm nhất trong các Alpha.
Vu Nguyệt Lãng có hoa hồng, còn cậu chỉ có quả táo. Cậu chẳng biết tin tức tố của mình là gì, nhưng mà… quả táo cũng đâu có thua kém gì!
Thế là cậu tiếp tục đề cử quả táo của mình: “Cái đó… cứt chim ăn ngon thiệt á, đẹp da, dưỡng nhan, tốt cho tim mạch, còn bổ sung vitamin C nữa. Rất có giá trị thực dụng nha!”
Vu Nguyệt Lãng: “…”
Thương Bách: “…”
Thương Bách nhìn cậu như thể đang nhìn một sinh vật hiếm lạ, cũng đúng thôi, “Tám Bạch Tán” đựng trong phân chim thật sự có tác dụng dưỡng da làm đẹp.
“Ừ, vậy cậu từ từ mà thưởng thức nhé.”
Thi Mộc Nhiên: “Cùng nhau thưởng thức a ~”
Thương Bách cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện với một kẻ ngu ngốc thế này thì chắc đầu mình cũng phát điên. Anh quay sang Vu Nguyệt Lãng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vu Nguyệt Lãng đỏ mặt như quả táo chín trên tay Thi Mộc Nhiên. Thi Mộc Nhiên cảm thấy người này còn ra vẻ hơn cả mình, không hiểu sao trước đây lại từng thích cậu ta.
Hai người coi cậu như không khí, không thèm dừng lại, cứ thế rời đi.
Thi Mộc Nhiên giận dữ nghĩ: Hừ,còn không phải là 99% phù hợp độ thôi sao! Đợi tôi phân hóa rồi, nhất định sẽ đạt 100% hoàn mỹ với Thương Bách cho xem!
Cậu cúi đầu nhìn quả táo trong tay, sắc mặt lập tức tối sầm như vừa nuốt phải ruồi. Trên quả táo…cái đống trắng trắng kia là gì?
Lúc này, một con chim nhỏ bay lượn dưới nắng, hót líu lo như đang cười nhạo.
Mùa hè còn dài mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lúc Thi Mộc Nhiên quay lại lớp học thì vừa hay chạm mặt thầy Hồ – chủ nhiệm khối. Tay trái thầy cầm thước, tay phải cầm sách giáo khoa, ánh mắt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, đang suy nghĩ xem nên dùng gì để gõ vào đầu cậu cho “thấm nhuần đạo lý”. Cân nhắc một hồi, cuối cùng thầy chọn sách giáo khoa – đập một cái không đau cũng chẳng ngứa.
Không còn cách nào khác, ba của Thi Mộc Nhiên là Alpha cấp WIN1-A hiếm có, lại còn quyên góp nửa khu dạy học cho trường.
“Thi Mộc Nhiên, nhìn bộ dạng em kìa! Cuối tuần đi trễ mấy lần rồi hả? Một tuần có bảy ngày, em muốn cả tám ngày không đến lớp luôn đúng không? Đứng ngoài cửa cho tôi, hôm nay cấm vào lớp!”
Thi Mộc Nhiên cười toe toét, vô cùng ngoan ngoãn đứng thẳng ở chân tường. Thầy Hồ tức đến nỗi sắc mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng hậm hực quay vào lớp học.
Thi Mộc Nhiên thổi một hơi lên cửa kính, dùng tay lau thành một ô vuông trong suốt. Từ vị trí này có thể nhìn thấy rõ bên trong lớp học — chỗ ngồi của Thương Bách.
Góc nghiêng của Thương Bách thật sự rất đẹp. Mũi cao thẳng, đôi mắt dài, môi mím lại thành một đường cong dịu dàng.
Cậu có thích không nhỉ? Cũng không rõ.
Chỉ biết rằng… người kia chính là Alpha mà cậu đã chọn.
Lúc này, Thương Bách đang nghiêm túc giảng bài cho Vu Nguyệt Lãng. Thi Mộc Nhiên cực kỳ thích giọng nói của anh, rõ ràng thì lạnh lùng vậy mà lại khiến người khác có cảm giác ôn hòa.Cũng có thể là do khi Thương Bách nói với Vu Nguyệt Lãng, anh thực sự rất nhẹ nhàng.
Thi Mộc Nhiên áp tai lên cửa kính cố gắng nghe lén giọng anh, nhưng trước khi nghe được thì tiếng hét như sấm của thầy Hồ vang lên: “Thi Mộc Nhiên! Biến ra xa cho tôi!”
Thương Bách ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào ánh mắt của Thi Mộc Nhiên.
Không có tình ý da diết nào như trong phim, chỉ là lạnh nhạt và châm chọc như mọi lần.
Thi Mộc Nhiên lầm bầm nhỏ giọng: “Làm gì cũng không vừa mắt hết trơn.”
Bất đắc dĩ, cậu lùi xa khỏi cửa sổ một chút.
Ban đêm gió mát, Thi Mộc Nhiên ngồi trên chiếc bàn gỗ mộc, xoa đôi chân tê rần vì bị đứng lâu ngoài cửa, vừa ngồi vừa sốt ruột chờ nồi lẩu cay nóng hổi đang dọn ra — nước miếng chảy ba thước.
Cao lương mỹ vị gì cậu cũng từng ăn qua, nhưng với cậu, lẩu cay vẫn là ngon nhất, chính là “vị ngon thật sự”.
Thi Mộc Nhiên sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nuông chiều từ nhỏ, sống trong giàu sang, cậu luôn tin rằng mình xứng đáng có được những điều tốt đẹp nhất trên đời — dù là vật chất hay con người.
Ví dụ như Thương Bách.
Nhưng Thương Bách lại luôn lạnh nhạt với cậu , chưa bao giờ liếc mắt nhìn cậu lấy một cái. Dù sao thì họ cũng từng là tình địch suốt hai năm mà.
Cậu nuốt nỗi buồn vào lòng, rào rào ăn sạch một nồi lẩu cay, tâm trạng ngay lập tức được chữa lành.
Trên đường về nhà, cậu đi ngang qua một tiệm bán hoa, bất giác dừng lại nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ rực rỡ. Một lúc lâu sau, cậu quyết định mua lấy một bó.
Có lẽ… Thương Bách thật sự thích hoa hồng.
Quản gia Beta trong nhà từng dạy cậu rằng, muốn tặng quà cho Alpha, thì phải chọn món quà mà người đó thích.
Nhưng mà quản gia đâu phải lúc nào cũng đúng . Sáng hôm sau, khi cậu ôm cả bó hoa hồng đến trước mặt Thương Bách, đáp lại chỉ là một cái đẩy không chút do dự.
Hoa rơi đầy đất.
Thương Bách lạnh lùng hỏi: “Thi Mộc Nhiên, rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Dĩ nhiên là muốn anh làm Alpha của tôi rồi.”
Thương Bách hỏi lại: “Cậu không phải là Alpha sao?” Sau đó còn bổ sung một câu, “Loại Alpha cấp A cao cấp ấy chứ.”
Khoảnh khắc đó, Thi Mộc Nhiên chỉ muốn nhặt từng cánh hoa lên ném thẳng vào mặt anh. Đã không nói lời hay, lại còn chọt trúng chỗ đau! Nếu không phải nể mặt tin tức tố của anh quá cao thì thiếu gia tôi đời nào để anh sỉ nhục như thế này?
Cuối cùng vẫn là nhịn xuống, mặt cậu xanh như tàu lá chuối, sau đó lập tức mở notebook vẽ một hình người nhỏ, đâm ít nhất mười thanh đao vào khắp người. Không cần nói cũng biết người đó là ai – Thương Bách, không thể sai được.
Mỗi lần bị Thương Bách chọc tức, Thi Mộc Nhiên đều vẽ hình anh bị đâm hoặc chém.
Thi Mộc Nhiên chẳng học hành ra trò, nhưng riêng mỹ thuật thì cũng có chút thiên phú. Đã từng học vẽ tranh cát, nhưng về sau thấy tay mình mềm mại trắng nõn không hợp để cào cát sáng tác, thế là lại bỏ ngang.
Cậu nghĩ mãi không ra, liền hỏi quản gia: “Lăng Lan, vì sao Thương Bách lại không thích em chứ? Có phải vì em từng tranh Vu Nguyệt Lãng với anh ấy không? Nhưng em có giành đâu, sao anh ấy keo kiệt vậy?”
Lăng Lan nhìn cậu thiếu gia tóc vàng xoăn đẹp như búp bê, dịu dàng xoa đầu, nhẹ giọng nói:
“Nhiên Nhiên, trên đời này không phải cứ thích là sẽ được đáp lại.”
“Vậy… em còn nên tiếp tục theo đuổi Thương Bách nữa không?”
“Nếu em cảm thấy đau lòng thì từ bỏ, còn nếu vẫn chịu được thì… kiên trì thêm chút nữa đi.”
Cứ thử một lần đi, biết đâu lại thành công thì sao. Mà nếu không thành công… thì cũng đành chịu vậy.
Vị thiếu gia nhỏ này từ trước đến nay luôn được phu nhân trong nhà bảo bọc rất kỹ. Cuộc đời cậu êm đềm, thuận lợi, chưa từng biết thế gian ngoài kia có bao nhiêu khổ cực, nhiều khi chỉ vì một viên kẹo mà phải chịu đựng không ít nỗi đau.
Thích một người là một chuyện rất đẹp đẽ, nhưng nếu chỉ có một mình mình thích thì e rằng đó sẽ là một hành trình tu hành đầy gian khổ.
Nếu có thể, anh hy vọng đứa trẻ đơn thuần này sẽ mãi mãi không phải nếm trải, dù chỉ một chút khổ đau.
【Lời tác giả: Truyện mới chính thức được đào hố ~ Các thiên sứ nhỏ nhớ để lại bình luận và vote nhiều nhiều nha~】