Sau đó, mỗi ngày đúng 8 giờ Thi Mộc Nhiên đều sẽ gọi taxi từ cổng khu chung cư để đến quán bar. Thương Bách thì đến trực ca lúc 6 giờ, tan ca lúc 1 giờ sáng.
Mỗi lần đến, Thi Mộc Nhiên đều gọi một ly Beloved do chính anh pha chế. Không dám uống nhiều chỉ từng ngụm nhỏ nhấp môi. Cậu đã quen với sự phức tạp của quán bar — ít nhất nơi đó có thể tạm thời lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, thêm được một phút một giây cũng đã là tốt rồi.
Theo thời gian, mọi người đều biết cậu là một Omega còn chưa phân hóa, nên hiếm khi có ai chủ động đến gần.
Thi Mộc Nhiên phát hiện, Thương Bách có nhân duyên thật sự không tệ. Dù cả ngày đứng yên ở đó, lạnh lùng như một khối băng sống vẫn có người chủ động tiếp cận tỏ vẻ thân thiết.
Phần lớn thời gian, Thương Bách đều đeo khẩu trang đen chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Ánh mắt anh luôn dừng lại trên những ly rượu nhiều màu trong tay, không hề chia sẻ lấy một chút cho người ngoài.
Thi Mộc Nhiên vừa uống rượu vừa quan sát người đối diện, ánh mắt nghiêm túc đến mức giống như đang tỉ mỉ nghiên cứu một loài sinh vật quý hiếm nào đó.
Thỉnh thoảng, khi thật sự không chịu nổi ánh nhìn của cậu, Thương Bách sẽ mất kiên nhẫn gõ ngón tay lên mặt bàn liếc về phía cậu bằng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn lờ mờ, hàng mi của anh in bóng lên gương mặt, cắt thành một đường dài sắc nét. Thi Mộc Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng đầy khí chất ấy khẽ mỉm cười. Cậu không thể không thừa nhận, Thương Bách vào những lúc như thế này thật sự rất đẹp trai.
Kỳ nghỉ hè này trôi qua quá nhanh, đến mức Thi Mộc Nhiên cũng không còn vì buồn chán mà giục Lăng Lan mau chóng trở về nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT