Thi Mộc Nhiên đảo mắt tìm kiếm trong đám đông, vừa định móc điện thoại ra hỏi Alpha kia đang ở đâu, thì bỗng có người từ phía sau ghé sát lại, hơi thở phả bên tai mang theo mùi rượu nhàn nhạt, giọng trầm thấp vang lên:

“Bạn nhỏ, anh chờ em lâu rồi đấy.”

Thi Mộc Nhiên quay đầu lại đi, đập vào mắt đầu tiên chính là một bông hoa hồng đỏ.Alpha nở một nụ cười ôn hòa, lễ độ, làm động tác mời như một quý ông. Thi Mộc Nhiên liếc mắt đánh giá hắn một cái — dáng người cao lớn, tuấn tú, phong độ, chắc hẳn là một Alpha cấp bậc không thấp.

Hai người ngồi xuống ở quầy bar, ánh đèn không quá sáng.Alpha ra hiệu cho nhân viên phục vụ gọi cho Thi Mộc Nhiên một ly Long Island Iced Tea:

“Con nít không nên uống rượu quá mạnh, uống chút gì đó dễ chịu thôi.”

Nghe hắn nói vậy, Thi Mộc Nhiên lập tức nổi giận. Hết “bạn nhỏ” lại “con nít” đã tới quán bar rồi mà còn bảo uống đồ uống nhẹ — chẳng phải là đang xem thường mình hay sao!

Cậu hất tay đẩy ly cocktail đỏ lấp lánh trên bàn ra:

“Ông đây không thèm uống mấy thứ nước trái cây này!”

Alpha khựng lại một chút, rồi cong môi cười, đẩy ly whiskey của mình qua:

“Vừa gọi xong, còn chưa uống em nếm thử xem sao.”

Thi Mộc Nhiên nghẹn họng nhất thời có chút lúng túng, cảm giác như thể cưỡi lên lưng cọp khó mà xuống được. Cậu nghiến răng đưa tay cầm lấy ly rượu.

Alpha hứng thú nhìn cậu, sau đó từ tay người phục vụ đeo khẩu trang đen nhận lấy một ly rượu trắng khác. Người phục vụ ánh mắt sâu thẳm, sau khi đưa rượu cho Alpha còn liếc nhìn Thi Mộc Nhiên một cái.

Thi Mộc Nhiên đang lúng túng cầm ly, không biết nên làm sao bị ánh mắt kia quét qua, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc không rõ từ đâu đến.

Người phục vụ bình thản nói:

“Không biết uống thì đừng cậy mạnh.”

Thi Mộc Nhiên trừng mắt, còn chưa kịp sặc ra, người phục vụ đã nói tiếp:

“Long Island Iced Tea không phải là đồ uống, tác dụng chậm nhưng lại rất mạnh.”

Alpha bên cạnh vừa nghe vậy liền đứng phắt dậy, một tay túm lấy vai người phục vụ, giọng nói đầy tức giận:

“Liên quan gì tới cậu? Một tên chạy bàn mà cũng lo chuyện bao đồng, gọi quản lý các người ra đây! Giờ bán rượu cũng kiêu căng như vậy sao?”

Quả thật là kiêu ngạo. Người phục vụ vung tay hất phăng bàn tay Alpha ra, lạnh nhạt nói:

“Buông ra.”

Alpha ngẩn người trong chốc lát. Ngay khoảnh khắc tay hắn đặt lên vai người phục vụ, hắn rõ ràng cảm nhận được dòng tin tức tố như sôi trào từ đối phương — thứ cảm giác mãnh liệt không thể nhầm lẫn ấy tuyệt đối vượt xa hắn.

Đây là một  Alpha cấp cao… một người mà hắn tuyệt đối không thể trêu vào.

Dù phản ứng có hơi chậm, Thi Mộc Nhiên cũng nhận ra người đeo khẩu trang kia là ai — giọng nói kia như băng tuyết ngàn năm, ngoài Thương Bách thì còn ai vào đây nữa.

Đường đường là học bá mà lại đi làm thêm ở chốn phong hoa này, chuyến đi tối nay của cậu xem ra không uổng.

Thi Mộc Nhiên buông ly whiskey trong tay xuống, uể oải đứng dậy khỏi ghế, vừa định mở miệng chào hỏi Thương Bách thì đã thấy đối phương nghiêng đầu tránh đi, chẳng thèm liếc cậu lấy một cái.

Quả nhiên vẫn là phong cách của học bá Thương. Thi Mộc Nhiên bĩu môi, lầm bầm: “Vẫn đáng ghét như vậy.”

Alpha bên cạnh vừa hoàn hồn, còn đang định thử dỗ dành Omega này lần nữa, thì Thi Mộc Nhiên đã ngồi phắt trở lại ghế, hai chân vắt chéo ngẩng cằm đầy ngạo mạn:

“Anh biết tôi là ai không?”

 “ Omega chưa phân hoá.”

Phân hoá cái con mẹ anh ấy!

Thi Mộc Nhiên sa sầm mặt: “Tôi tên Thi Mộc Nhiên.”

Alpha cười khẽ, giọng mang theo vài phần trêu chọc: “Bảo bối, tên thật dễ thương.”

Thi Mộc Nhiên nhếch môi: “Cha tôi tên Thi Lệ Nghiêm.”

Sắc mặt Alpha lập tức thay đổi. Cái tên “Thi Mộc Nhiên” thì hắn chưa nghe bao giờ, nhưng “Thi Lệ Nghiêm” của Tập đoàn Ân Thị thì sao có thể không biết? Đúng là xui xẻo—đụng phải một Alpha cấp cao chưa đủ, còn chạm mặt cả đại thiếu gia của giới tài phiệt.

Alpha tự thấy mất hứng, ho khan mấy tiếng rồi hậm hực bỏ đi.

Thi Mộc Nhiên cầm ly Long Island Iced Tea trong tay, cái lạnh mát từ thủy tinh xuyên qua lòng bàn tay truyền thẳng lên đỉnh đầu. Ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào người Thương Bách, không rời lấy một giây.

Dưới ánh đèn flash rực rỡ sắc màu, Thương Bách khoác trên người bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, cổ thắt một chiếc nơ tinh xảo. Rõ ràng là kiểu trang phục giống hệt với những người khác nhưng khi mặc lên người anh lại toát ra một vẻ quý khí bẩm sinh. Không thể không thừa nhận, riêng về khí chất, Thương Bách đúng là trời sinh đã có.

Thương Bách mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, linh hoạt lướt qua những ly rượu đủ màu trên quầy bar. Trước mặt là thùng sắt nhỏ, trong đó đặt những cục đá hình vuông lạnh lẽo kết hợp cùng khí chất của anh lại càng thêm áp lực.

Dù đeo khẩu trang cũng không giấu được gương mặt lạnh lùng, thế nhưng ngày đó ôm cậu vào lòng lại ấm áp đến lạ.

“Đúng là quái nhân thật.”

Thương Bách mà cũng thiếu tiền đến mức này sao? Với cấp bậc Alpha như anh, chắc chắn phải có hậu thuẫn từ một gia thế mạnh mẽ. Nhìn tay nghề pha chế thành thạo như thế rõ ràng là thường xuyên đi làm thêm.

Anh vừa điều chế xong một ly rượu màu cam óng ánh, nhìn thôi đã thấy ngon lành. Thi Mộc Nhiên vẫy tay gọi phục vụ:

“Cho tôi một ly rượu mà anh chàng đẹp trai bên kia vừa pha.”

Người phục vụ mỉm cười gật đầu:

“Tiểu tiên sinh chờ một lát, tôi sẽ mang đến ngay.”

Khi mang ly rượu tới trước mặt Thi Mộc Nhiên, người phục vụ lịch sự giới thiệu:

“Loại rượu này tên là Beloved, mang ý nghĩa ‘người yêu sâu đậm’. Bên trong pha trộn năm loại cocktail hương vị khác nhau, trái cây thì chủ đạo là cây hoa lạc tiên .”

“Cây hoa lạc tiên?”

“Đúng vậy, cũng chính là chanh dây. Món này là Beau tự sáng tạo là rượu chiêu bài của quán bọn tôi.”

“Beau là ai? Là người đang pha chế rượu kia à?” Thi Mộc Nhiên liếc mắt nhìn Thương Bách.

Người phục vụ gật đầu: “Đúng rồi, cậu ấy vẫn còn là học sinh. Bọn tôi đều gọi cậu ấy là Beau.”

Thi Mộc Nhiên lại hỏi: “Cậu ấy thường xuyên đến đây làm à?”

“Không hẳn, chỉ khi nào được nghỉ thì mới đến.”

Thi Mộc Nhiên gật đầu, lại hỏi thêm vài câu nhưng cũng không hỏi ra được gì. Thương Bách không thích nói chuyện, người trong quán bar biết về anh cũng không nhiều hơn cậu.

“ Cậu ấy là một Alpha có khí chất rất cao, lại còn đẹp trai, tự nhiên sẽ có nhiều người thích.”

Thi Mộc Nhiên âm thầm bĩu môi trong lòng—  Một cục băng di động thì có gì đáng để giành giật chứ.

Cậu nhấp một ngụm rượu do Thương Bách pha, chua ngọt hài hòa, hậu vị hơi cay, tác dụng chậm nhưng hương vị thật sự không tồi. Thi Mộc Nhiên không kìm được uống một hơi cạn sạch, sau đó lại gọi người phục vụ mang thêm mấy ly nữa.

Thi tiểu thiếu gia xưa nay chưa từng uống rượu, ba bốn ly xuống bụng liền cảm thấy lâng lâng khoái ý, rượu hóa ra lại dễ uống đến thế. Ai nói cậu không biết uống? Cậu không chỉ biết mà còn thiên phú dị bẩm, ngàn ly không say.

Ai ngờ loại rượu Thương Bách pha tuy lúc đầu có vị rất dễ chịu nhưng độ cồn lại chẳng hề thấp, tác dụng chậm cũng cực kỳ mạnh. Với người chưa từng uống rượu như Thi Mộc Nhiên căn bản không thể chịu nổi.

Cho nên mười phút sau, “ngàn ly không say” Thi tiểu thiếu gia đã gục đầu trên bàn, mơ mơ màng màng đến nỗi chẳng phân nổi đông tây nam bắc.

Mãi đến hơn 12 giờ, Thương Bách tan ca, Thi Mộc Nhiên vẫn còn nằm bẹp một chỗ không nhúc nhích. Người phục vụ có xỏ khuyên tai, vừa nãy còn trò chuyện với cậu nhìn thấy liền lắc đầu nói:

“Còn là học sinh nhỉ, giờ này rồi mà người nhà cũng chẳng gọi lấy một cuộc, say đến mức này thì phải làm sao bây giờ ?”

Thương Bách hơi nhíu mày, liếc nhìn Thi Mộc Nhiên đã say mềm như bùn, trầm mặc một lúc rồi xoay người vào phòng thay đồ.

Anh ung dung thay xong quần áo, lúc bước ra ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán:

 “Để cậu ta ngủ ở đây đi, tỉnh rồi thì thanh toán sau cũng được.”

Thương Bách nheo mắt lại, khẽ xoa thái dương, định bụng quay về.

Anh nghĩ chắc sẽ có người đến đón cậu ta, bước ra khỏi cửa quán bar mà chẳng mấy bận tâm.

Người phục vụ xỏ khuyên tai thấy Thi Mộc Nhiên cô độc nằm ngủ đó, trông thật tội nghiệp, liền vào phòng thay đồ lấy một chiếc áo khoác đắp lên người cậu. Vừa ngẩng đầu đã thấy Thương Bách sải bước quay lại.

“Beau, sao cậu quay lại rồi? Quên lấy gì à?”

Thương Bách đáp: “Có một thứ… một con ma men.”

Có lẽ thật sự không ai đến đón, để tiểu thiếu gia này ở lại đây cả đêm cũng chẳng mấy an toàn. Thương Bách tuy tính cách lạnh lùng nhưng không đến mức vô tình như thế.

“Cậu ấy là bạn học tôi. Tiền rượu trừ vào lương tôi cũng được. Tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

Thật ra, Thương Bách cũng chẳng biết Thi Mộc Nhiên sống ở đâu. Anh chỉ đỡ cậu ra khỏi quán bar, gọi một chiếc taãi  quyết định tạm thời đưa về chỗ mình rồi tính tiếp.

Thương Bách ấn Thi Mộc Nhiên vào ghế sau, báo địa chỉ cho tài xế rồi xoay người định ngồi ghế phụ. Tài xế liếc mắt nhìn anh một cái, nói:

“Tiên sinh, Omega của ngài say thế kia, ngài nỡ để cậu ấy ngồi một mình phía sau à? Lỡ cậu ấy ói ra xe thì sao?”

Thương Bách nhất thời nghẹn lời đành phải quay lại ngồi ghế sau. Cũng may dọc đường đi, Thi Mộc Nhiên chỉ ngoan ngoãn ngủ yên, không gây ra chuyện gì ầm ĩ.

Duy nhất một chút nhạc đệm là lúc tài xế rẽ gấp mà không kịp giảm tốc, Thi Mộc Nhiên bất ngờ nghiêng người ngã vào vai Thương Bách.

Thương Bách ngây người vài giây mới đưa tay đẩy cậu trở lại. Thi Mộc Nhiên hình như còn lẩm bẩm điều gì, sau đó vô thức lấy đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay Thương Bách.

Thân thể Thương Bách lập tức căng cứng, cánh tay như bị điện giật, giật mạnh về.

Tài xế qua gương chiếu hậu nhìn thấy cảnh tượng ấy, liền trêu chọc:

“Tiểu tử, mới yêu à? Người trong lòng chỉ tựa vai một cái mà đã ngại ngùng đến vậy, ha ha.”

Thương Bách còn chưa kịp mở miệng giải thích, tài xế đã tự mình cảm khái:

“Người trẻ tuổi yêu đương đúng là tốt thật. Không như bọn tôi, quanh năm suốt tháng xoay quanh trà mễ dầu muối, lâu ngày rồi tình cảm cũng phai… Vai ấy mà, dựa nhiều rồi thì cũng chẳng ngại nữa đâu.”

Thi Mộc Nhiên “ưm” hai tiếng, rất chi là nể mặt, dứt khoát nhào thẳng vào lòng ngực Thương Bách.

Thương Bách: “……”


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play