Thi Mộc Nhiên nghe thấy tiếng thở nặng nề của Alpha, cuối cùng cũng phản ứng lại định đẩy anh ra. Alpha cảm nhận được sự cự tuyệt của Thi Mộc Nhiên, tay rõ ràng không hài lòng mà siết chặt hơn, tin tức tố an ủi cũng tỏa ra càng thêm nồng đậm.
Thi Mộc Nhiên ngẩn người một lúc, cố gắng giữ bình tĩnh để giao tiếp với anh : “ Buông tôi ra trước được không?”
Alpha lập tức lắc đầu.
Thi Mộc Nhiên biết anh không có ác ý, tiếp tục nói: “Tôi rất khó chịu cậu buông ra trước đi để tôi tìm chỗ nghỉ một chút.”
Alpha lúc này mới lưu luyến không rời mà chậm rãi buông lỏng vòng tay giam giữ cậu.
Trái tim Thi Mộc Nhiên như muốn nhảy ra khỏi ngực, ngay khoảnh khắc Alpha buông tay, cậu âm thầm đếm trong lòng: Một, hai…
“Ba ——”
Ngay sau đó, Thi Mộc Nhiên dùng hết toàn bộ sức lực vừa mới tích góp được lao thẳng về phía đầu ngõ nơi có ánh sáng.Alpha phía sau không ngờ cậu lại đột nhiên bỏ chạy, sững người đứng ngây tại chỗ.
Thi Mộc Nhiên thì không thể ngây ngốc như vậy. Dù Alpha hiện tại không có ác ý với cậu, nhưng ai dám chắc ngay giây tiếp theo anh sẽ không đột nhiên nhào tới, cắn đứt cổ mình?
Trước khi Alpha kịp phản ứng để đuổi theo, Thi Mộc Nhiên đã lao vào một vòng tay quen thuộc.
Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên, giọng run rẩy đến biến dạng: “Lăng Lan……”
Lăng Lan liếc mắt nhìn Alpha phía sau đang như dã thú săn mồi lập tức ôm lấy Thi Mộc Nhiên, nhét cậu vào chiếc SUV đỗ bên đường.
Alpha trông thấy cảnh đó, ánh mắt lập tức trầm xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cái tên Beta này… cũng dám giành lấy Omega của anh!
Alpha lập tức lao lên, khí tức mạnh mẽ và tin tức tố đè ép bùng nổ trong màn đêm như một đợt sóng dữ.
Thi Mộc Nhiên đầu óc mê man, lảo đảo chống người ngồi dậy, rồi quay đầu nhìn về phía Alpha đang lao theo xe như một con báo săn mồi.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cậu như bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt—ý thức hỗn loạn lập tức trở nên tỉnh táo hoàn toàn.
Không đúng… Cậu mạnh mẽ lắc đầu, nhất định là mình nhìn nhầm hoặc ở đâu đó đã xảy ra sai sót.
Thi Mộc Nhiên gắt gao nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở ra—nhưng Alpha kia vẫn đang đuổi sát phía sau.
Không phải người xa lạ nào khác, mà chính là đối thủ không đội trời chung cũng là tình địch của cậu: Thương Bách.
Thi Mộc Nhiên ngây ngốc như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ:
“Thương Bách…”
Lăng Lan vừa đánh lái xe, vừa nhíu mày hỏi:
“Thương Bách là ai?”
Thi Mộc Nhiên hoàn hồn, mờ mịt đáp:
“À, không có gì… Nhưng mà, Lăng Lan, tin tức tố của Alpha phía sau hình như không ổn định lắm, anh ấy cứ chạy như vậy… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lăng Lan lắc đầu:
“Sẽ không, cậu ta chạy mệt thì tự khắc dừng lại, hoặc là—”
“Sẽ ngất. Cấp bậc như cậu ấy không sao đâu.”
Thi Mộc Nhiên ngẩn ra một lúc:
“Cấp bậc gì cơ?”
“Ít nhất là cấp WIN1-A, ngang ngửa với cha của em.”
WIN1-A cấp? Thương Bách thì ra lại là Alpha chất lượng tốt như vậy, trách không được có thể nhạy bén bắt được tin tức tố của cậu.
Thi Mộc Nhiên ngơ ngác nhìn Alpha phía sau xe, Lăng Lan tăng tốc thêm mấy lần, khiến cậu choáng váng cả đầu, Alpha phía sau cũng dần dần thu nhỏ lại thành một chấm đen cho đến khi biến mất.
Thi Mộc Nhiên đột nhiên lo lắng liệu Thương Bách có ngất xỉu ngoài đường mà không ai để ý đến hay không nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân lo chuyện bao đồng, dù sao đối phương cũng từng là tình địch của mình.
Thế nhưng cậu ấy vừa rồi đúng là đã phóng thích tin tức tố để trấn an mình. Người như vậy… cũng không đến mức khiến người ta chán ghét.
Thi tiểu thiếu gia thừa nhận bản thân mềm lòng trong thoáng chốc đó là dư thừa, bởi vì ngay ngày hôm sau Thương Bách vẫn như cũ mang theo gương mặt băng sơn ngàn năm, khi nhìn thấy Thi Mộc Nhiên thì lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức cứ như Alpha đã đuổi theo cậu suốt cả đoạn đường hôm qua… hoàn toàn không phải là anh vậy.
Ban đầu, Thi Mộc Nhiên nghĩ anh chỉ đang giả vờ, nên có chút ngượng ngùng thừa nhận rằng mình đã bị pheromone của tình địch tác động. Nhưng sau khi quan sát Thương Bách vài ngày, cậu nhận ra anh thực sự không hề có chút ấn tượng nào về chuyện xảy ra hôm đó.
Thi Mộc Nhiên gãi đầu nhỏ, nghi hoặc khó hiểu hỏi quản gia Beta:
“Lăng Lan, Thương Bách hình như thật sự không nhớ chuyện hôm đó.”
“Thương Bách?”
“Ừ, Alpha chạy theo xe chúng ta hôm đó.”
Lăng Lan nghĩ nghĩ rồi trả lời:
“Hôm đó tin tức tố của cậu ta rất hỗn loạn, ý thức cũng không rõ ràng lắm quên cũng là chuyện bình thường. Chỉ là vì sao cậu ấy lại như vậy thì anh cũng không biết.”
“Nhưng mà, cậu ấy có thể dựa vào vài sợi hương vị tin tức tố mà tìm được em, đủ để chứng minh hai người các em rất phù hợp.”
Thi Mộc Nhiên miệng há lớn có thể nuốt vào mấy quả trứng gà, ha, cùng Thương Bách — cái cây gậy băng kia — mà độ phù hợp lại rất cao, khả năng trở thành Omega của cậu ấy , đúng là trò đùa quốc tế gì vậy chứ?
Vừa định buột miệng phản bác thì lại nghĩ đến Thương Bách có thể là Alpha cấp WIN1-A.
Cậu mà có thể có độ phù hợp cao với một Alpha như vậy, chứng tỏ tương lai nhất định sẽ phân hoá thành một Omega chất lượng cao.
Thi Mộc Nhiên nghĩ vậy, tâm trạng lập tức tốt lên, cả người sảng khoái khoe khoang mấy ngày liền.
Còn chuyện Alpha ấy à, có thể từ từ tìm, kiểu gì cũng sẽ tìm được, không nhất thiết phải là Thương Bách, cậu cũng không tin ngoài Thương Bách ra thì không có Alpha cấp cao nào khác.
Trong chớp mắt, kỳ hai lớp 11 kết thúc.
Ngoại trừ Thi thiếu gia thì cả lớp ai cũng như lâm đại địch.Theo lời cậu nói thì, chỉ cần cậu muốn đăng ký vào trường nào, thành tích chẳng qua cũng chỉ là một tờ giấy lộn.
Cậu không cần nỗ lực, không cần phấn đấu, nhưng người khác thì cần. Đến khi kỳ nghỉ hè thực sự bắt đầu, cậu dần trở nên cô đơn.
Mấy kẻ cả ngày theo sau nịnh bợ cậu đều bị phụ huynh ép buộc đi học thêm,lại học thêm,đăng ký lớp nghệ thuật, lại đăng ký lớp nghệ thuật.
Lăng Lan khoảng thời gian đó cũng bận rộn đến mức chẳng thấy bóng dáng đâu, căn phòng rộng lớn như vậy, phần lớn thời gian chỉ còn lại một mình cậu.
Thi Mộc Nhiên không có bạn bè thực sự. Dù có được bao quanh bởi đủ kiểu người tâng bốc nịnh nọt, nhưng những kẻ thật lòng muốn làm bạn với cậu— căn bản không có ai.
Đêm tháng Bảy, không khí nóng hầm hập. Thi Mộc Nhiên mang dép con thỏ, ôm một miếng dưa hấu ăn đến vô cùng thỏa mãn.Cậu chớp chớp mắt, ngước nhìn bầu trời đêm đen thẫm, chỉ lác đác vài vì sao mờ nhạt treo lơ lửng.
Cậu ngồi đếm từng viên một, chán muốn chết. Lăng Lan không có ở đây, buổi tối hôm nay chỉ còn lại mình cậu.
Cậu đột nhiên nhớ tới khi còn rất nhỏ, ba ba Omega của cậu luôn thích ngồi ở đầu giường kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nghe. Nhưng cậu lại chưa bao giờ nghe đến hết, mỗi lần đến đoạn hay thì cũng đã ngủ mất rồi.
Thế nên cậu chẳng biết công chúa hay vương tử trong truyện cổ tích cuối cùng có hạnh phúc hay không. Nhưng cậu thì… vốn dĩ đã không thật sự hạnh phúc.
Không biết từ khi nào, ba ba Omega bắt đầu trở nên trầm mặc, ít nói, không còn cười rạng rỡ và dịu dàng như trước nữa. Còn cha Alpha của cậu thì về nhà ngày càng ít.
Có lúc cậu sẽ ra ban công ngồi xổm xuống nhìn quanh phía dưới . Ba ba gọi cậu đi ngủ nhưng cậu không chịu. Khi đó Thi Mộc Nhiên rất hiểu chuyện, nói với ba ba rằng mình đang ngắm sao. Nhưng thật ra, cậu đang đợi — cha Alpha trở về, vì cậu với ba cùng chờ cha.
Những ký ức ấy ít nhiều đều có chút chua xót, Thi Mộc Nhiên dụi dụi đôi mắt bắt đầu cay lên, rồi lấy điện thoại ra, hướng lên bầu trời đêm chụp một tấm ảnh.
Sau đó, cậu mở một ứng dụng mạng xã hội mới đăng ký lúc buồn chán đăng bức ảnh lên kèm theo một dòng chữ nhỏ:
“Mỗi một ngày cô đơn đều dài như nhau.”
Chưa đến năm phút, dưới bức ảnh liền hiện ra một bình luận:
“Cục cưng, để anh bầu bạn với em nha.”
Thi Mộc Nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức xóa luôn bình luận đó, lười để ý tới.
Lại một lúc sau, người vừa bình luận lại gửi tin nhắn riêng cho cậu:
“Bảo bối, em là Omega sao?”
Quả thật là như thế nhưng chỉ có đồ ngốc mới đi hỏi câu kiểu này.
Chỉ cần nhìn cái tên mạng của cậu thôi, ai cũng đoán được —— một Omega chưa phân hóa.
Đối phương không đợi được phản hồi, lại gửi thêm một tin nhắn:
“Anh là Alpha.”
Nhảm nhí vô cùng.
Ảnh đại diện là kiểu khoe cơ bắp lực lưỡng quen thuộc của Alpha, nhìn thôi cũng như ngửi thấy mùi tin tức tố nồng đến ngạt.
Omega chưa phân hoá : Biết rồi, tôi đâu có mù.
Alpha khựng lại một chút, sau đó nhắn tiếp:
Ha ha, em đáng yêu thật đấy. Anh cũng đang ở nhà một mình nếu đều buồn chán thì hay là cùng nhau ra “Đêm Mỹ Lệ” uống chút rượu?
Omega chưa phân hoá : Không hứng thú.
Alpha:Bạn nhỏ, chẳng lẽ là em không dám đi? Ha ha~
Vừa định chặn hắn, Thi Mộc Nhiên liền thấy khung trò chuyện hiện lên một câu giễu cợt, lửa giận lập tức bùng lên. Thi tiểu thiếu gia xưa nay không phải dạng dễ chọc—đã chọc tới rồi thì nhất định phản đòn, mà còn đánh trúng ngay chỗ hiểm.
Thế là cậu liền đáp trả: “Ai nói không dám, ông đây đi ngay!”
Cuối cùng còn tự cho mình ngầu lòi mà thêm một câu: “Không đi thì là cháu nội!”
Đối phương là Alpha, khẽ cong khóe môi cười — gặp được một Omega vừa ngây thơ vừa dễ chọc thế này, hắn cảm thấy đêm nay đúng là vận may của mình.
Thi Mộc Nhiên gửi xong tin nhắn, tùy tiện thay một bộ quần áo rồi ra khỏi nhà. Trên đường đi, Alpha kia không ngừng nhắn tin hỏi cậu đang đi đến đâu.
Thi Mộc Nhiên vừa nhìn chỉ đường vừa trả lời, đến trước cửa quán bar thì giơ tay ra hiệu cho tài xế dừng xe.
Tài xế quay đầu nhìn thấy cậu vẫn chưa có ý định xuống, hơi mất kiên nhẫn hỏi:
“Nhóc con, đúng chỗ rồi phải không?”
Thi Mộc Nhiên lúc này mới hoàn hồn, gật đầu rồi mở cửa bước xuống xe.
Cậu cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi — chỉ vì mấy câu nói của một Alpha xa lạ mà cũng chịu khó sửa soạn chạy đến đây. Nếu Lăng Lan biết chuyện, kiểu gì cũng mắng cậu đầu óc ngắn ngủn. Nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi có muốn nuốt lại cũng không kịp.
Đang lúc cậu lưỡng lự có nên quay về hay không, Alpha kia lại gửi tới một tin nhắn:
“Bạn nhỏ, sao thế? Hối hận à? Em còn chưa phân hoá, anh đâu làm được gì em, đừng lo mà.”
Thi Mộc Nhiên trong lòng hạ quyết tâm — đã đến rồi, quay đầu bỏ chạy mới không phải phong cách của thiếu gia đây. Alpha kia nói cũng không sai, cậu còn chưa phân hoá, ai có thể làm gì được cậu? Cùng lắm thì uống vài ly rượu thôi, có gì to tát chứ.
Thi Mộc Nhiên đáp gọn: “Ai sợ, ông đây tới rồi.”
Alpha lập tức nhắn lại: “Bảo bối, tay anh cầm một đóa hồng lửa đỏ.”
Quá phô trương, thật sự là tầm thường đến hết mức.Thi Mộc Nhiên đẩy cửa quán bar. Chỉ cách một cánh cửa, bên trong là thế giới xa hoa trụy lạc, đèn màu rực rỡ; bên ngoài lại là cảnh đời thường mộc mạc, giản dị với cơm áo gạo tiền.
Ánh đèn hỗn loạn trong quán bar chiếu lên gương mặt Omega ấy, rực rỡ đến mê người. Một người xinh đẹp đến thế lại chỉ mặc áo thun trắng đơn giản và quần jeans, đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ, hoàn toàn không hợp với bầu không khí lộn xộn, phóng túng của nơi này.
Nhưng chỉ trong chớp mắt ấy, người ta đã nhận ra Omega mảnh khảnh kia hoàn toàn không toát ra chút tin tức tố nào.
Trong góc tối dưới ánh đèn, Alpha cầm hoa hồng khẽ nhíu mày. Đây chính là Omega mà hắn vừa hẹn được qua một ứng dụng tán gẫu. Hắn vốn thường xuyên dùng cách này để tìm người cùng vui chơi ban đêm, tình cờ quét trúng thằng nhóc này, cảm thấy cậu hẳn là thú vị nên mới nảy sinh hứng thú. Không ngờ cậu quả nhiên vẫn là một Omega chưa phân hóa. Tuy có hơi thất vọng, nhưng nếu chơi đùa một chút thì chắc vẫn rất thú vị.