Thi Mộc Nhiên dùng mất một ngày một đêm hoặc có thể nói là bằng thời gian ăn hết một nồi lẩu cay cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật— mình là một Omega.
Lúc đó, cậu cầm chiếc gương nhỏ, nghiêm túc ngắm nghía khuôn mặt mình rất có phong thái “gương kia ngự ở trên tường ,thế gian ai đẹp được dường như ta ”.
“Em lớn lên cũng được đấy chứ, mắt to mũi cao, làn da lại trắng nõn, trơn bóng như trứng gà mới lột vỏ, dung mạo thế này ——”
“Với gương mặt xinh đẹp như vậy thì đúng là nên làm một Omega chất lượng cao, xem ra từ trước tới nay em đúng là có chút hiểu lầm về bản thân.”
Thi Mộc Nhiên dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía vị quản gia Beta đang bận cắt chanh bên cạnh:
“Lăng Lan, Omega vốn dĩ đã hiếm, của hiếm thì càng quý, anh nói xem nếu em có phân hoá thành một Omega, phụ thân chắc cũng sẽ không ghét bỏ em đâu nhỉ?”
“Huống chi em sẽ giống ba ba , là một Omega vừa chất lượng lại vừa mê người.”
Lăng Lan ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng vừa thả từng lát chanh vào ly:
“Cho thêm chút mật ong nữa đi, có thể làm đẹp da đấy.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thi Mộc Nhiên chu môi than thở:
“Em không thích Lăng Lan gọi em là thiếu gia.”
Khóe miệng Lăng Lan cong lên rõ hơn một chút, đổi cách xưng hô:
“Được rồi, Nhiên Nhiên.”
Vị quản gia Beta này đại khái là được chủ nhân đưa về Thi gia vào năm Thi Mộc Nhiên lên tám tuổi. Khi đó, Lăng Lan vừa tròn hai mươi được huấn luyện bài bản, thân thủ cực kỳ xuất sắc.
Thi Mộc Nhiên chỉ biết anh tên là Lăng Lan, là một Beta sở hữu sức chiến đấu cường đại không thua kém Alpha, trầm lặng ít lời, rất hiếm khi cười nhưng tính cách ôn hòa. Ngoài những điều đó ra, cậu hoàn toàn không biết gì thêm.
Lăng Lan đối với Thi Mộc Nhiên vô cùng tốt, anh là người duy nhất trong căn biệt thự to lớn này nguyện ý nói lời tâm sự với Thi Mộc Nhiên. Đối với Thi Mộc Nhiên mà nói, anh càng giống như một người anh trai thân thiết.
Lăng Lan sở dĩ nuông chiều cậu là vì cảm thấy đứa nhỏ này quá cô độc, rất nhiều lúc tùy hứng cũng chỉ là muốn giành thêm một chút chú ý.
Lăng Lan nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy cậu , cậu một mình ngồi co ro trên ghế sô pha thành một cái cuộn tròn nhỏ, trong ngực ôm một con thỏ bông nghe thấy có động tĩnh phía sau liền hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy Alpha gia chủ xong, rõ ràng trở nên co rúm bất an, Alpha cao lớn kia ngay cả khóe mắt cũng không liếc nhìn cậu .
Tiểu Thi Mộc Nhiên đứng ngồi không yên, chất phác mở miệng: “Cha ,đây là ai?”
“Quản gia Beta của con.”
Lăng Lan cứ như vậy ở lại Thi gia, nhà rất lớn nhưng thật trống vắng, phần lớn thời gian chỉ có hai người bọn họ.
Phu nhân của gia đình này rất thương yêu Thi Mộc Nhiên, chỉ là từ sau khi Lăng Lan vào Thi gia thì rất ít khi trở về, còn Alpha gia chủ thì càng bận, quanh năm suốt tháng hầu như không thấy mặt.
Lăng Lan nhìn ra được rằng gia chủ không quá thích ở cùng phu nhân và Thi Mộc Nhiên lâu, những lúc hiếm hoi hai người họ gặp mặt, sắc mặt của Alpha đều sẽ vô cùng khó coi.
Khi còn nhỏ, Thi Mộc Nhiên thật ra rất ngoan ngoãn, thành tích cũng rất tốt, cậu luôn mong muốn được cha thừa nhận.
Thi Mộc Nhiên rất cô độc nhưng sự kiêu ngạo khắc sâu trong xương tủy của cậu lại không thể thay đổi hay thu lại được.Lăng Lan đều hiểu điều đó cho nên phần lớn thời gian đều là anh bảo vệ Thi Mộc Nhiên.
Phu nhân vì quá ít thời gian ở bên con nên chuyện gì cũng chiều theo ý cậu , dẫn đến những rối ren đều do phu nhân và Lăng Lan cùng nhau thu dọn. Cha Alpha của cậu lại rõ ràng là chán ghét điều này, từ trước đến nay đều không có chút kiên nhẫn nào với Thi Mộc Nhiên.
Từ khi Thi Mộc Nhiên biết mình sắp phân hoá thành một Omega, cả người trở nên an tĩnh ngoan ngoãn hẳn xuống. Thời gian đó, cậu không còn đến trễ về sớm, cũng rất ít khi trèo tường trốn học, thầy chủ nhiệm nhìn thấy trong lòng thật sự vui mừng.
Ông cho rằng tiểu thiếu gia nhà họ Thi đã quay đầu làm bờ, cải tà quy chính, không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để báo tin vui cho ba Omega của cậu là An Bạc.
Bên kia điện thoại, Omega lúc này quả nhiên đang ưu nhã cầm một ly cà phê, đặt bên miệng nhấp một ngụm rồi nở một nụ cười ôn nhu xinh đẹp, anh nhẹ giọng đáp: “Thầy Hồ, làm phiền thầy lo lắng, Nhiên Nhiên ngoan ngoãn như vậy đều là nhờ thầy dạy dỗ tốt.”
Hồ chủ nhiệm nào dám nhận công, ông lập tức cười ha ha: “Đâu có đâu có, An tiên sinh, bạn học Thi thật ra rất thông minh.”
An Bạc nghe được lời này, ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm, liếc nhìn sang bên cạnh — nơi đó là một Alpha cao lớn đang bình tĩnh tự nhiên chỉnh lại cà vạt.
Tuy rằng Alpha đưa lưng về phía anh nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của An Bạc dần dần lạnh đi, hắn không quay đầu lại, chỉ mở miệng nói: “Là Hồ Hưng gọi đến?”
Omega cố gắng giữ giọng điệu bình thản trả lời: “Ừm, thầy Hồ nói gần đây Nhiên Nhiên ngoan hơn rất nhiều.”
Alpha nghe xong liền nhíu mày, nét mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
Ngoài dự đoán của hắn, sau một lúc trầm mặc, An Bạc liền mở miệng:
“Tôi… đã lâu không gặp Nhiên Nhiên, cuối tuần này muốn đi thăm ——”
Alpha ngắt lời nói: “Cuối tuần này có một buổi tụ họp quan trọng, em phải đi cùng tôi.”
An Bạc đặt ly cà phê trong tay xuống, sắc môi nhạt đến gần như trắng bệch:
“Anh không phải đã có người đi cùng rồi sao?”
Một Omege nhiệt tình nóng bỏng lại hiểu tình thú , bọn họ độ phù hợp tuy rằng không cao, nhưng Omega gợi cảm lại nghe lời so với anh không biết lại được sủng ái nhiều hơn.
“Em ấy không phải chính thất.”
Lời này đã quá rõ ràng, có phải chính thất hay không thì sao chứ, anh – người chính thất này – hiện tại còn chẳng bằng một tình nhân của Alpha về mặt địa vị.
Quá nhiều lần rồi, An Bạc cũng chẳng còn sức phản bác nữa, anh đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vào màn đêm đen kịt, giọng nói mỏi mệt:
“Thi Lệ Nghiêm, buông tha cho chúng ta, cũng buông tha cho chính anh đi.”
Alpha nghe thấy lời này liền bước nhanh về phía An Bạc, một tay nắm lấy cằm anh:
“Chúng ta, ha ha, các em phải không? Tôi mới là kẻ dư thừa sao?”
An Bạc không hề đẩy tay hắn ra, chỉ thẳng thắn nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt phẳng lặng không chút gợn sóng.
Thi Lệ Nghiêm cuối cùng bị ánh mắt ấy của anh nhìn đến phát bực, lạnh lùng hất tay ra khỏi mặt An Bạc, giọng lạnh như băng:
“Đêm nay tôi không về. Em ngoan ngoãn ở nhà đợi.”
Nếu không ngoan… thì cũng đừng mơ đi gặp đứa con ngoan của em.Vẫn là như vậy. Mỗi lần đều là như vậy.
Thực ra là Hồ chủ nhiệm đã xem trọng Thi Mộc Nhiên, vì cậu dần ý thức được rằng việc trèo tường, leo cây sẽ làm mất mặt hình tượng một Omega chất lượng cao vì vậy mới chịu ngoan ngoãn dừng lại.
Ngoài điều đó ra, cậu cũng không còn mỗi ngày chạy lon ton theo đuổi Vu Nguyệt Lãng nữa. Mọi người cũng chẳng lấy làm lạ, dù sao tiểu thiếu gia Thi gia khi theo đuổi ai cũng chỉ biết vung tiền là chính, nhìn qua chẳng thấy chút gì là nghiêm túc. Nói cho đúng thì, chuyện đó càng giống như cậu và Thương Bách đang cố ý diễn trò.
Chỉ là học bá vốn dĩ chẳng hề để mắt đến một tên học tra như cậu .
Thi Mộc Nhiên không thiếu Omega, thứ cậu thiếu là một Alpha cấp cao.
Cậu đã nhiều lần suy nghĩ, cảm thấy việc quan trọng nhất trước mắt chính là tìm được một Alpha xứng đôi với mình. Nhưng chuyện đó cũng không phải là không có điều kiện — cấp cao là một chuyện, quan trọng hơn hết là tin tức tố không thể có mùi kiểu như hương hoa ngọt ngào gì đó.
Cũng không phải quá khó để tìm, chỉ là ngay khoảnh khắc phát hiện ra Alpha đó cậu suýt nữa bị sốc đến mức phải đưa vào ICU — mức độ khiếp sợ ấy chẳng thua gì lúc biết bản thân sẽ phân hóa thành một Omega.
Một Omega chất lượng cao khi phân hóa sẽ trải qua ba giai đoạn. Từ lần trước suýt bị Thương Bách đánh dấu mà hoàn thành giai đoạn đầu tiên, sau đó, sau cổ của Thi Mộc Nhiên thường xuyên có cảm giác nhói lên như kim châm.
Lăng Lan đoán rằng Thi Mộc Nhiên cách giai đoạn phân hoá lần hai cũng không còn xa nữa, vì vậy trong nhà đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thuốc giảm đau dạng tiêm và thuốc uống.
Chỉ là quá trình phân hoá của vị tiểu thiếu gia này định sẵn sẽ không dễ dàng gì giống như lần trước, đợt phát tác kia đến quá đột ngột khiến người ta trở tay không kịp.
Lần thứ hai tin tức tố thức tỉnh lại càng dữ dội và gian nan hơn.Ngày hôm đó, cậu đang đứng trước cổng trường chờ Lăng Lan đến đón, mọi thứ đều bình thường như mọi ngày nhưng chỉ vài phút sau, sau cổ cậu truyền đến một cơn đau âm ỉ. Ban đầu cậu cũng không để tâm, bởi vì loại đau nhức này gần như ngày nào cũng xuất hiện. Thế nhưng dần dần, cơn đau không những không dịu đi mà còn trở nên mỗi lúc một dữ dội hơn.
Thi Mộc Nhiên đưa tay che lấy vùng sau cổ yếu ớt, cắn chặt môi. Cậu không dám phát ra tiếng, cũng không dám để người khác phát hiện ra sự bất thường của mình. Nhưng cơn đau như xé toạc lan ra khiến toàn thân cậu đổ mồ hôi lạnh.
Phân hoá Omega là một quá trình cực kỳ nguy hiểm. Cơ thể bọn họ vốn yếu ớt bẩm sinh, tuyến thể vừa mới thức tỉnh thì mỏng manh như cánh ve chỉ cần một chút va chạm cũng có thể vỡ nát.
Thi Mộc Nhiên không biết trong đám người kia có bao nhiêu Alpha nhưng cậu hiểu rõ , chỉ cần có một Alpha nhạy bén phát hiện ra mùi tin tức tố yếu ớt đang tràn ra từ cơ thể mình, vậy thì cậu sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm cùng cực.
Nghĩ đến đây, cậu nghiến răng chịu đựng cơn đau, loạng choạng tách khỏi đám đông, một mình đi sâu vào trong con ngõ hẻo lánh.Nhưng lúc này, phía sau Thi tiểu thiếu gia lại có một ánh mắt phủ đầy tơ máu âm trầm đang dõi theo — đến từ một Alpha mạnh mẽ, mà cậu hoàn toàn không hay biết.
Con ngõ càng đi càng tối tăm, Thi Mộc Nhiên thấy đầu mình choáng váng, bước chân như dẫm lên bông mềm. Cậu cảm thấy mình sắp không trụ được nữa.
Cậu không ngờ quá trình phân hoá lại là một chuyện đau đớn đến thế.
Cứ thế loạng choạng đi suốt hơn mười phút, đột nhiên trong không khí truyền đến một luồng tin tức tố đậm đặc mang theo áp lực nặng nề, một cảm giác nguy hiểm mơ hồ lập tức bao trùm lấy cậu .
Thi Mộc Nhiên khựng lại, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung — xong rồi! Phía sau cậu có một Alpha xa lạ đang bám theo! Vì quá đau và gấp gáp rời đi, cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra! Thi Mộc Nhiên toàn thân run rẩy, cố gắng tăng tốc chạy về phía trước, nhưng Alpha phía sau cũng không buông tha, bước chân nặng nề theo sát từng bước.
Cậu hoảng loạn tột độ, không biết bản thân đang ở đâu, càng không biết phải chạy về hướng nào mới có thể thoát thân, chỉ như một con chim non hoảng hốt đang tìm về tổ giữa màn đêm mịt mù.
Phía sau, tiếng thở gấp gáp của Alpha vang lên đầy dồn dập, tựa như một con dã thú đói khát đang điên cuồng săn mồi.Một Omega yếu ớt, không còn sức chống cự, và một Alpha mạnh mẽ đang truy đuổi — cuộc rượt đuổi trong đêm tối này, từ đầu đã là một cuộc chạy trốn tuyệt vọng không cân sức.
Thi Mộc Nhiên trong cơn hoảng loạn cho rằng Alpha phía sau muốn cắn đứt cổ cậu , còn bản thân thì sẽ mất hết ý thức trong nháy mắt. Nhưng thực ra, Alpha ấy chỉ là muốn đuổi kịp cậu — để ôm lấy, an ủi cậu một cái.
Cậu quá sợ hãi, sợ đến mức đầu óc trống rỗng. Một Omega được nuông chiều từ nhỏ như cậu chưa từng trải qua nỗi sợ hãi sâu sắc như thế. Nhưng nếu lúc ấy cậu có thể bình tĩnh lại dù chỉ một chút thôi, cậu sẽ nhận ra Alpha kia từ đầu đến cuối chỉ âm thầm đi theo, chưa từng có ý định tổn thương cậu.
Cuối cùng, vào khoảnh khắc Thi Mộc Nhiên chạy đến mức kiệt sức sắp ngã quỵ, Alpha kia từ phía sau đưa tay ôm chặt lấy cậu.Khoảnh khắc đó, tim Thi Mộc Nhiên như muốn ngừng đập — còn Alpha chỉ lặng lẽ ôm cậu thật chặt, khuôn mặt dụi nhẹ vào cần cổ trắng nõn đang run rẩy kia, không làm gì hơn.
Anh cảm nhận được thân thể Thi Mộc Nhiên đang run lên nhè nhẹ, liền vội vàng phát ra một luồng tin tức tố dịu dàng bao phủ lấy cậu, rồi nghẹn ngào nói nhỏ bên tai:
“Đừng sợ… Đừng sợ…”
Không hiểu vì sao, khi được bao bọc bởi hương tin tức tố ấm áp ấy, Thi Mộc Nhiên dần dần cảm thấy bình tĩnh trở lại. Cơn đau nhức sau cổ cũng theo đó mà tan biến, như thể chưa từng tồn tại. Cậu không đẩy Alpha kia ra, ngược lại — một cách khó hiểu — lại thấy yên tâm, đến mức thôi không vùng vẫy nữa.
Phía sau, Alpha lại khẽ dụi mặt vào cổ cậu, nhẹ giọng thì thầm:
“Omega của anh …Anh tìm được rồi… Đừng chạy thoát.”