Thi Mộc Nhiên từ nhỏ đã sống dưới ánh mặt trời, chưa từng trải qua khổ cực gì đáng kể. Cuộc đời cậu chỉ toàn những điều tốt đẹp và tuyệt vời nhất.
Cha ruột của cậu là một Alpha cấp WIN1-A, còn ba thì là một Omega cấp scent-A – cả hai đều thuộc hàng đỉnh cao trong xã hội, huyết thống vừa thuần khiết vừa cao quý.
Những năm gần đây, cậu vẫn luôn sống phóng túng, ngạo nghễ như một con công xoè đuôi – kiêu kỳ, rực rỡ. Tuy cha ruột khá lạnh nhạt với cậu , nhưng ba Omega thì lại cưng chiều đến mức nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Từ khi còn rất nhỏ, Thi Mộc Nhiên đã xác định chắc chắn tương lai mình sẽ trở thành một Alpha mạnh mẽ. Chỉ là… mãi mà vẫn chưa phân hoá.
Điều này khiến cậu không khỏi lo lắng, bất an. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu lại tự an ủi rằng: “Chắc do mình quá mạnh mẽ, nên mới phân hoá muộn mà muộn toàn là hàng xịn, cứ yên tâm chờ là được.”
Trong lúc chờ, cậu cũng không ngồi yên – còn nhiều chuyện phải làm, ví dụ như: tìm một Omega chất lượng cao.
Và đúng là cậu đã tìm được thật.
Thi Mộc Nhiên lần đầu gặp Vu Nguyệt Lãng là trong buổi đưa tin chào mừng tân sinh viên năm đó. Khi cậu đi ngang qua, một làn hương hoa hồng nhàn nhạt lặng lẽ lan tỏa trong không khí – đó là mùi tin tức tố của một Omega cùng cấp với ba của cậu.
Thi Mộc Nhiên dựng thẳng sống lưng, ánh mắt tuỳ tiện lướt đến trên người Vu Nguyệt Lãng, ánh nhìn nóng bỏng đến mức như muốn thiêu ra một cái lỗ thủng trên người đối phương.
Nhưng khoan hiểu lầm – lúc ấy cậu vẫn chưa phân hoá đâu, không thể bị pheromone mê hoặc đến mức mất trí. Chỉ là… thật ra cậu bị dị ứng phấn hoa.
Vu Nguyệt Lãng là một Omega chất lượng cao, nên cậu mới bị kích thích đến mức hưng phấn, còn hí hửng chạy theo như con cún con vẫy đuôi sau chủ nhân.
Không thể phủ nhận, Vu Nguyệt Lãng đúng là kiểu “vạn nhân mê” – vừa đẹp trai, vừa dịu dàng, chuẩn gu của hội Alpha. Nhưng với Thi Mộc Nhiên thì mấy kẻ theo đuổi đó chẳng là gì cả, vì cậu tin bản thân sinh ra đã mang khí chất vượt trội, người khác chỉ là làm nền để cho cậu nổi bật.
Gương mặt đẹp trai , gia thế mạnh mẽ, gen vượt trội – ai mà lại không xiêu lòng trước cậu chứ?
Vu Nguyệt Lãng. Đó là ai? Một Omega lại dám không xiêu lòng trước cậu .
Thật vậy, Vu Nguyệt Lãng chỉ xem Thi Mộc Nhiên là một người bạn – một cậu thiếu gia kiêu ngạo đối xử với cậu ta rất tốt, nhưng…cũng chỉ là bạn. Vì trong lòng cậu, người cậu thích là một người khác.
Khi phát hiện ra điều đó, Thi Mộc Nhiên tức đến mức muốn hộc máu. Cậu vung vẩy cánh tay trắng mịn như ngó sen, nổi đóa với Lăng Lan:“Cái tên Vu Nguyệt Lãng này đúng là không biết tốt xấu! Bổn thiếu gia đối xử với cậu ta tốt như vậy, cậu ta thế mà lại thích người khác?!”
Cái người khác đó, họ Thương tên Bách. Thi Mộc Nhiên ngay từ lần đầu thấy anh ta đã không vừa mắt, ấn tượng đầu tiên là… chán ghét muốn chết!.
Bởi vì trên người Thương Bách tỏa ra mùi tin tức tố Alpha mạnh đến mức dù có cố giấu kiểu gì cũng không giấu được.
Chuyện đó vốn cũng chẳng có gì to tát, Thi Mộc Nhiên tự thấy bản thân chẳng hề kém cạnh gì Thương Bách. Nếu hai người thật sự đặt lên bàn cân, cũng chưa chắc ai hơn ai. Có điều, Thương Bách – một học bá bận bịu trăm công ngàn việc – đã sớm quên sạch cái lần va chạm nhỏ nhặt kia, còn Thi Mộc Nhiên thì lại… thù rất dai.
Cái kiểu nhớ thù của cậu không hề tầm thường – rõ ràng, rành mạch, địa điểm, thời gian, tình huống, chuyển biến, kết quả… từng chút từng chút cậu đều nhớ như in, không sót một chi tiết nào.
Hôm đó, Thi Mộc Nhiên trốn học về sớm thì bị bảo vệ chặn lại không cho ra. Không còn cách nào khác, cậu đành phải vòng ra phía sau trường, tính trèo tường leo ra.
Vấn đề là – thiếu gia nhà họ Thi từ bé đến lớn chưa từng phải làm mấy trò thô lỗ nguy hiểm như thế. Tuy nhiên, sau lần đó thì không những cậu thuần thục kỹ năng trèo tường, mà còn học luôn cả… leo cây.
Hôm đó cậu loay hoay mãi mới bò lên được, vừa ngước mắt nhìn xuống liền choáng váng—Cao thế này mà nhảy xuống chắc không chết cũng gãy chân mất thôi!
Không được, cậu còn phải giữ gìn tay chân quý giá này nữa chứ. Đành ngồi thẫn thờ vắt vẻo trên đầu tường, gió thổi vi vu, mặt nhăn như khỉ.
Ngay lúc ấy, Thương Bách từ sau một rừng cây xanh rậm rạp bước ra. Thi Mộc Nhiên vừa nhìn thấy anh liền vui mừng như thấy cứu tinh, hét to:
“A! Ê ê, học bá! Có thể giúp tôi một chuyện không?”
Thương Bách đứng tại chỗ, mặt không biểu cảm đáp:
“Giúp gì?”
“Tôi nhảy xuống, cậu đỡ tôi.”
Thi Mộc Nhiên đung đưa hai chân, mái tóc vàng nhạt bị gió cuốn tung nghịch ngợm. Dưới ánh nắng rực rỡ, cả người cậu sáng bừng lên, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Từ góc độ của Thương Bách mà nhìn, thì đúng là một thiên sứ nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Chỉ là… anh đã nghĩ nhiều.
Vì ngay sau đó, Thi Mộc Nhiên nói tiếp:
“Đỡ được tôi thì tôi thưởng cho cậu. Còn không đỡ được… thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Khóe miệng Thương Bách vô thức nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc:
“Vậy thì tôi không đỡ.”
“Ê! Cậu là cái loại người gì thế hả! Ê ê… đừng có đi mà~~”
Thương Bách chẳng buồn ngoảnh đầu lại, để mặc Thi Mộc Nhiên trên tường gào thét như con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Và thế là hôm đó, Thi đại thiếu gia nhảy thật. Kết quả là… gãy chân trái, phải nằm viện hơn nửa tháng.
Sau này, khi biết người mà Vu Nguyệt Lãng thầm thích chính là Thương Bách, Thi Mộc Nhiên lập tức bùng nổ – phẫn nộ đến mức muốn lật trời.
“Tên đầu gỗ đó! Lạnh lùng như cục băng, mặt lúc nào cũng cau có, môi mỏng như thế nhìn là biết bạc tình! Vu Nguyệt Lãng, cậu mở to mắt mà nhìn cho kỹ, cậu ta rốt cuộc tốt chỗ nào hả?!”
Vu Nguyệt Lãng không vui, nhỏ giọng phản bác:
“Thi Mộc Nhiên, không phải… Cậu hiểu lầm rồi. Thương Bách… thật sự rất tốt.”
Thi Mộc Nhiên tức đến mức nhảy dựng lên, đột nhiên cảm thấy ánh mắt thẩm mỹ của Vu Nguyệt Lãng thật quá kém – người đẹp đẽ như thế mà lại có gu chọn người như vậy sao?!
Nhưng điều khiến cậu bực bội nhất chính là—Dù cậu có làm bao nhiêu chuyện đi nữa, cũng không bằng nổi một câu “không liên quan” lạnh tanh mà Thương Bách từng nói.Một câu đó đủ khiến người khác đau lòng đến mức không ngẩng đầu lên nổi.
Trong lòng cậu cũng thừa hưởng sự lãng mạn chẳng khác gì ba của cậu , nên thường xuyên tặng cho Vu Nguyệt Lãng mấy món đồ nhỏ xinh xinh đầy tâm ý. Đến cả đồ ăn vặt mà cậu đem cho cũng đều là hàng nhập khẩu lựa chọn kỹ càng.Mỗi khi Vu Nguyệt Lãng ăn không ngon miệng, cậu còn đặc biệt mời riêng đầu bếp cao cấp đến để nấu cơm cho cậu ta.
Đừng hỏi vì sao một thiếu gia kiêu ngạo như cậu lại có đủ kiên nhẫn như thế. Đó là do được Lăng Lan - quản gia Beta - dạy dỗ từng chút một.
Cả thế giới đều biết: Thiếu gia Thi– dù chưa phân hoá – vẫn một lòng theo đuổi Vu Nguyệt Lãng.
Nhưng cũng đồng thời, ai cũng rõ Vu Nguyệt Lãng lại thầm thích Thương Bách.
Riêng nhân vật chính của cuộc chiến tình cảm này – Thương Bách – thì lại hoàn toàn… không hay biết gì.
Không ai rõ Thương Bách thuộc cấp bậc Alpha nào, cũng chẳng ai biết tin tức tố của anh là loại gì, còn về gia thế thì… đúng nghĩa là một vòng ngu ngơ tròn vo.
Nhưng việc anh có thể kiềm chế vài tia tin tức tố Alpha đã đủ cho thấy thân phận của anh không hề đơn giản.
Thi Mộc Nhiên có thể vì Vu Nguyệt Lãng mà tặng cả một tiệm hoa, nhưng Vu Nguyệt Lãng thì lại chỉ si mê Thương Bách — dù cho Thương Bách có tiện tay nhổ đại một cọng cỏ ven sân thể dục đi chăng nữa.
Cậu thì đi theo Vu Nguyệt Lãng hết lòng hết dạ, vậy mà Vu Nguyệt Lãng lại cam tâm tình nguyện chạy theo Thương Bách .Vì thế, Thi Mộc Nhiên lập tức coi Thương Bách là tình địch lớn nhất đời mình.
Thế nhưng… Thương Bách lại hoàn toàn dửng dưng, đến cả để mắt đến cậu cũng chẳng buồn. Không phải là xem thường, mà là – chưa từng liếc nhìn cậu một lần nào.Trong mắt Thương Bách, Thi Mộc Nhiên chỉ là một thiếu gia kiêu ngạo , vô lễ, ngang ngược, kiêu căng, quanh người toàn là khí chất khiến người ta khó mà ưa nổi.
Điều khiến Thi Mộc Nhiên phát điên thật sự là sau này cậu tận mắt nhìn thấy Thương Bách đánh dấu Vu Nguyệt Lãng.
Hôm đó trời mưa như trút nước, Thi Mộc Nhiên lo lắng đứng chờ trong phòng học, sốt ruột đợi quản gia Lăng Lan đến đón.
Nửa tiếng trước, quản gia đã gọi điện báo rằng xe bị hỏng giữa đường, dặn cậu cứ kiên nhẫn đợi ở trường thêm một lát.
Cũng chính lúc ấy, Thi Mộc Nhiên tình cờ đứng trước cửa nhà vệ sinh tối om liền chứng kiến toàn bộ quá trình đánh dấu giữa một Alpha và một Omega.
Anh ta ép Vu Nguyệt Lãng sát vào tường, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang theo sức mạnh áp đảo không thể phản kháng.
Tin tức tố Alpha cường đại từ người anh bùng phát, lan tỏa khắp nơi, dày đặc đến mức nghẹt thở.
Thi Mộc Nhiên phát điên không phải vì Vu Nguyệt Lãng bị người khác đánh dấu…
Mà là — tuyến thể của cậu , vốn chưa phân hoá, đột nhiên đau nhói dữ dội như bị xé toạc từ bên trong.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, cậu cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, giọng run rẩy hỏi:
“Hai người… hai người… đang làm cái gì vậy hả?!”
Thương Bách lúc đó quay đầu lại, ánh mắt vừa chạm đến Thi Mộc Nhiên trong khoảnh khắc ấy —giống như một tia lửa rơi vào đám cỏ khô, lập tức bùng cháy, thiêu rụi cả một khoảng trời.
Tin tức tố Alpha đậm đặc và mãnh liệt của anh như thuỷ triều dữ dội, như dã thú hoang dã lao thẳng vào từng tấc da thịt của Thi Mộc Nhiên .Thi Mộc Nhiên hai chân mềm nhũn, trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.Thương Bách buông Vu Nguyệt Lãng ra ,đổi hướng, từng bước một đi về phía cậu .
Cuối cùng, anh dùng hai tay giữ chặt cổ Thi Mộc Nhiên, chiếc răng nanh lóe lên ánh sáng lạnh, giống như dã thú sắp sửa thưởng thức con mồi mà mình đã tỉ mỉ săn bắt.
Thì ra Alpha đánh dấu Omega đều là như vậy… sao lại đáng sợ đến thế.
Cơ thể Thi Mộc Nhiên mềm nhũn vô lực, cậu cố gắng đẩy Thương Bách ra, thân thể run rẩy phát ra âm thanh run run:“Thương Bách, tôi…tôi còn chưa phân hoá!”
Thương Bách cảm nhận được sự sợ hãi củacậu , liền buông lỏng tay, ánh mắt cũng dần khôi phục sự tỉnh táo.
Thiếu gia Thi sợ đến không nhẹ, trên mặt không còn chút máu.
Vu Nguyệt Lãng lao tới bên cạnh cậu , vốn định đỡ cậu dậy, nhưng Omega trời sinh mềm yếu, vừa mới giải phóng tin tức tố xong thì làm gì còn sức mà đi lo cho người khác.
Thương Bách rõ ràng cũng bị chính mình làm cho hoảng sợ, anh ngây ra một lúc, rồi mới có chút lúng túng nâng Thi Mộc Nhiên từ dưới đất dậy.
Tay Thi Mộc Nhiên vừa chạm vào làn da lộ ra trong không khí của anh, sau gáy liền đau đớn đến không chịu nổi.
Cậu lập tức đẩy Thương Bách ra, không biết lấy đâu ra sức, liền chạy vụt ra ngoài như bay.
Thương Bách chưa từng mất kiểm soát như vậy.Thực ra là vì anh đã nghe thấy trong không khí có một làn tin tức tố Omega nhàn nhạt.
Tin tức tố đó mang mùi giống như một loại trái cây nào đó, thơm ngọt, dính người, sạch sẽ và trong trẻo, khiến người nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Nếu thực sự có một Omega đáng yêu và mê người như vậy, Thương Bách cảm thấy bản thân sẵn sàng nâng niu người ấy trong lòng bàn tay mà yêu thương thật tốt.
Về sau, Thi Mộc Nhiên vẫn luôn quanh quẩn bên Vu Nguyệt Lãng như ánh trăng sáng. Mỗi lần nhìn thấy Thương Bách cũng chưa từng có sắc mặt tốt, luôn xem anh là tình địch lớn nhất của mình.
Còn chuyện Thương Bách hôm đó mất khống chế tin tức tố… cũng dần dần bị bọn họ quên đi.
Nhưng những biến đổi trên cơ thể không thể lừa được ai, Thi Mộc Nhiên phát hiện rằng kể từ sau lần cổ đau đớn hôm đó, tuyến thể vốn luôn ngủ yên cuối cùng cũng có cảm giác. Cậu dự cảm mình có lẽ sắp phân hoá.
Vì vậy, cậu chìm đắm trong niềm vui sướng khi sắp trở thành một Alpha cường đại, so với trước đây còn phô trương hơn nhiều.
Đáng tiếc là vị tiểu thiếu gia này lại không hiểu thế nào là “vui quá hóa buồn”, mọi thứ đạt đến cực điểm đều sẽ phản tác dụng.
Không lâu sau đó, vị bác sĩ già đeo kính, cầm bảng kiểm tra sức khoẻ, khách quan nói:
“Thi thiếu gia, đúng như cậu dự đoán, tuyến thể của cậu đang từng bước tiến vào quá trình phân hoá. Các chỉ số cho thấy tin tức tố Omega của cậu đã vượt quá giá trị dự kiến, dần dần chiếm giữ vị trí chủ đạo. Chúc mừng cậu , bạn học Thi, theo thời gian, cậu sẽ phân hoá thành một Omega——”
“Ơ, bạn học Thi, cậu sao vậy? Sắc mặt trông tệ quá.”
Thi Mộc Nhiên chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, cả người bị nổ đến mức choáng váng, cậu nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Ngay cả tờ phiếu kiểm tra giấy trắng mực đen rõ ràng kia cũng đột ngột bị đặt ngay trước mắt cậu.Đôi mắt này chắc cũng có vấn đề rồi.
Làm sao cậu lại phân hoá thành một Omega được? Chẳng phải cậu nên là một Alpha sao?Đẹp trai như cậu thế này rõ ràng là để trở thành Alpha thống trị người khác mà!
Thi Mộc Nhiên đầu óc choáng váng, chân tay nhẹ bẫng, toàn thân như muốn ngã sụp, bị tin tức này kích động suýt chút nữa phải nhập viện ICU.
“Tôi… Sao tôi lại là Omega…”
“A a a ~ Tại sao tôi lại là một Omega chứ!”
Lúc đó, suy nghĩ chân thật nhất trong đầu Thi Mộc Nhiên chính là: Tôi bị dị ứng phấn hoa mà còn cố gắng đến gần Vu Nguyệt Lãng, tôi đã vất vả đến mức này vậy mà lại là một Omega!
Tôi… thật xin lỗi, làn da mềm mại của tôi lại nổi lên những nốt đỏ như phát ban rồi.