Sau khi cơn khiếp sợ qua đi, phản ứng đầu tiên của Phong Vô là lập tức ôm nhóc con vào trong ngực, che chắn tầm mắt của những người xung quanh.
Phong Vô và Hùng Anh Tuấn đều cao lớn nổi bật, giữa đám đông khiến người ta không thể không ngoái nhìn, không ít người đã âm thầm chú ý đến bọn họ, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh nhóc con thúc đẩy cây cà chua kia lớn lên.
Dị năng hệ thực vật vô cùng hiếm gặp trong toàn bộ Đế quốc, mỗi một người sở hữu đều là báu vật của Đế quốc.
Mà cho tới giờ phút này, Phong Vô chưa từng nghe nói có dị năng giả hệ thực vật nào đến Tội Tinh trước đó, nhóc con này rất có khả năng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cho đến hiện tại.
Hiếm có thì sẽ bị để ý, mà trong số đó chắc chắn không thiếu kẻ có dã tâm.
Trong tầm mắt hỗn loạn của đám người xung quanh tràn đầy tham lam và toan tính, Phong Vô chắn lại những ánh nhìn đó cho nhóc con, còn Hùng Anh Tuấn thì lập tức giải phóng toàn bộ tinh thần lực, lạnh lùng nhìn quét qua đám đông.
Vốn có kẻ định bước lên phía trước, nhưng bị tinh thần lực cường đại chấn đến toát mồ hôi lạnh, lập tức tỉnh táo lại, thu hồi chút ý đồ tham lam nhen nhóm ban nãy.
Bị chắn tầm nhìn, Lâm An An không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn Phong Vô, trong đôi mắt đen láy như hạt đậu tràn đầy nghi hoặc và bối rối.
Phong Vô hạ giọng giải thích: “Dị năng hệ thực vật rất hiếm thấy, nhóc còn nhỏ, dễ bị người khác để mắt.”
Lâm An An lập tức hiểu ra.
Hiện tại dị năng và tinh thần lực của cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đúng là chưa có năng lực tự bảo vệ. Nhưng cũng không phải vấn đề lớn, với tốc độ hồi phục hiện tại của cậu, không bao lâu nữa là có thể trở lại trạng thái đỉnh cao.
Hùng Anh Tuấn vỗ ngực đảm bảo: “Nhưng mà Tiểu An nhãi con đừng sợ, có các anh ở đây, sẽ không ai dám làm gì nhóc cả.”
Nhóc con "anh kỉ" một tiếng.
Còn không phải sao, ca Lang của cậu chính là vương giả hoang dã trâu bò nhất mà!
Buổi đấu giá sắp bắt đầu, hai người liền dẫn theo nhóc con chuẩn bị rời khỏi hội trường giao dịch, thì bất ngờ gặp một ông lão đi ngược lại dòng người.
“Ba vị xin dừng bước!”
Hùng Anh Tuấn bước lên một bước: “Chuyện gì vậy?”
Ông lão ăn mặc giản dị, chống gậy, bước đi hơi run rẩy, giọng nói nghe vô cùng hiền hậu của một người lớn tuổi: “Mạo muội hỏi một câu, cây cà chua đó… có thể bán cho ta một ít được không?”
Cà chua không phải do hắn thúc đẩy sinh trưởng, hạt giống cà chua cũng không phải do hắn mua, Hùng Anh Tuấn do dự, quay sang nhìn Phong Vô: “Lão đại?”
Phong Vô cúi đầu nhìn nhóc con: “An nhãi con, nhóc quyết định đi.”
Lâm An An lắc đầu: “Anh kỉ.”
Dị năng của cậu còn chưa khôi phục, chỉ mới thúc sinh một gốc cây cà chua đã dùng cạn sạch năng lượng hiện tại. Mà cà chua này là để dành cho lão Tứ, không thể tùy tiện bán được.
Thấy vậy, Phong Vô quay sang ông lão nói: “Xin lỗi, An nhãi con nói không bán.”
Dứt lời liền vòng qua ông lão, định dẫn Lâm An An rời đi.
Hùng Anh Tuấn đi theo hai người, đột nhiên hạ giọng nói: “Lão đại, ngươi có cảm thấy ông lão đó trông quen quen không?”
Phong Vô cũng cảm thấy có gì đó quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ nổi đã gặp ông lão đó ở đâu.
Ông lão vẫn chưa từ bỏ: “Ta không cần nhiều đâu, năm quả cà chua là được rồi!”
Phong Vô bước chân không ngừng, ông lão có vẻ hơi sốt ruột: “Hai quả, chỉ hai quả thôi! Thân thể ái nhân của ta sắp không chống nổi nữa rồi, trước kia bà ấy rất thích ăn cà chua, ta chỉ muốn trước khi bà ấy đi có thể được toại nguyện, để bà ấy vui vẻ một chút!”
Lâm An An động lòng trắc ẩn.
Cảm giác được quần áo bị ai đó khẽ kéo, Phong Vô cúi đầu nhìn xuống, liền thấy nhãi con đang ngẩng đầu nhìn mình, trong đôi mắt đen láy như hạt đậu mang theo một tia không nỡ: “Anh kỉ.”
Phong Vô dừng bước, xoay người lại gật đầu với ông lão: “An nhãi con nói, có thể bán.”
Ông lão xúc động ra mặt, liên tục cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị rất nhiều!”
Phong Vô hái xuống hai quả cà chua đỏ to mọng, ông lão chủ động hỏi: “Ngài ra giá đi?”
Phong Vô lại cúi đầu nhìn nhóc con. Lâm An An suy nghĩ một lát, rồi vươn hai cái xúc tua nhỏ nhỏ ra vẫy vẫy: “Anh kỉ.”
Hai mươi tinh tệ.
Nếu là ở thế giới trước kia của cậu, hai quả cà chua mà đòi giá hai mươi tinh tệ, chắc chắn sẽ bị người ta ném trứng thối mắng là gian thương lòng lang dạ sói.
Nhưng ở thế giới này rau củ dường như rất hiếm, thu hai mươi tinh tệ chắc là… chắc là không quá đáng đâu nhỉ?
Lâm An An hơi chột dạ, thầm nghĩ nếu ông lão mặc cả, cậu sẽ thuận thế giảm giá một chút.
Tuy ông lão nghe không hiểu thứ ngôn ngữ kỳ lạ của nhóc con, nhưng nhìn thấy hai cái xúc tua kia vẫy vẫy, lại cảm thấy mình đã hiểu ý. Ông hỏi Phong Vô số tài khoản mới mở của nhóc con, rồi dứt khoát chuyển khoản.
“Tích —— tài khoản của ngài đã nhận được tiền, hai trăm nghìn tinh tệ.”
Hai… hai trăm nghìn?!
Lâm An An theo bản năng sờ sờ tai mình, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Ông lão vô cùng cẩn thận nhận lấy hai quả cà chua, lại cảm ơn một tiếng, rồi chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Lâm An An vội vàng gọi với theo: “Anh kỉ kỉ kỉ!”
Ông lão quay lại hỏi: “Ngài còn chuyện gì sao?”
Lâm An An chỉ vào chuỗi số trên bảng ánh sáng, líu ríu muốn giải thích gì đó, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể nói ra lời mà người khác có thể hiểu, không khỏi có chút sốt ruột.
Phong Vô thay hắn nói: “An nhãi con cảm thấy ông đưa nhiều tiền quá.”
Ông lão ngẩn ra, lập tức cười đáp: “Không nhiều đâu, cả đời này của lão già ta loay hoay rối tung rối mù, chỉ biết kiếm chút tiền. Hơn nữa đây là món quà ta muốn tặng cho ái nhân của mình, bao nhiêu tiền cũng xứng đáng.”
Lâm An An nghe ông nói mà ngẩn người, bỏ lỡ cơ hội gọi ông lão lại. Cậu nhìn bảng ánh sáng hiển thị số dư tài khoản, xúc tua nhỏ chạm chạm vào dãy số, cảm thấy thế giới này thật đúng là quỷ dị đến mức không thể tưởng nổi.
Khi nào mà kiếm tiền lại trở nên dễ dàng như vậy chứ?
Phong Vô nhìn bóng dáng ông lão rời đi, ánh mắt màu vàng lướt qua một tia như có điều suy nghĩ. Có lẽ hắn đã đoán được ông lão kia là ai.
Nếu hắn nhớ không nhầm, thì lão nhân đó tên là Thượng Hữu Nguyên — từng là người giàu nhất trước kia của Đế quốc.
Nghe nói sau khi ông ấy và vợ cùng lúc mắc phải Hội chứng Alpha rồi bị đưa đến Tội Tinh, ba đứa con của họ vì tranh giành tài sản mà trở mặt, đánh nhau đến mức không nhìn nổi. Thật chẳng khác gì một trò hề, hơn nữa trò hề này đến giờ vẫn chưa có hồi kết.
Hùng Anh Tuấn tặc lưỡi: “Lão đại, anh nghe hiểu Tiểu An nhãi con nói hả?”
Phong Vô lắc đầu: “Không.”
Hùng Anh Tuấn càng tò mò hơn: “Vậy anh làm sao mà biết Tiểu An nhãi con anh anh kỉ kỉ là có ý gì?”
Phong Vô chỉ nói một câu: “Nó rất dễ hiểu.” Rồi không nói gì thêm, để mặc Hùng Anh Tuấn nhăn trán suy nghĩ mãi vẫn không ra.
***
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Phong Vô và Hùng Anh Tuấn đã có mặt ở hội trường.
Nghe đồn lần này có thuốc đặc trị dành cho Hội chứng Alpha được mang ra đấu giá, bởi vậy số người đến cực kỳ đông. Ngay cả những người từ các thành khác trong Tội Tinh cũng không ngại đường xa mà kéo đến.
Ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, thuốc này có quá nửa là không có tác dụng gì cả, nhưng vẫn có người không muốn từ bỏ, dù chỉ là chút hy vọng nhỏ đến 0,01%.
Hội trường đấu giá chật kín người, trong khi thuốc đặc trị thì chỉ có ba phần.
Lâm An An lúc đầu ngồi trên vai Phong Vô, sau vì người quá đông, chen chúc quá mức, Phong Vô bèn bế cậu trong tay, tránh để nhóc con nhỏ xíu này bị đám đông ép thành bánh.
Tình trạng của lão Tứ cực kỳ không ổn, Hùng Anh Tuấn và Phong Vô đã hạ quyết tâm, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải giành được một phần thuốc.
Thuốc đặc trị là món cuối cùng được đấu giá. Cả ba phần được bán cùng lúc, người trả giá cao nhất sẽ được chọn trước.
Nghe đến mấy chữ “thuốc đặc trị Alpha”, Lâm An An còn đang thầm nghĩ thế giới này thật kỳ quặc, thuốc chữa bệnh lại đem ra đấu giá, không phải nên có ở bệnh viện sao?
Mà lúc nghe mức giá được công bố, nhóc con vẫn chưa hiểu chuyện thiếu chút nữa rụt cả xúc tua lại.
Ba trăm triệu, hai trăm tám mươi triệu và hai trăm năm mươi triệu, đó là giá chốt cho ba phần thuốc đặc trị.
Phong Vô bỏ ra hai trăm tám mươi triệu, Hùng Anh Tuấn đứng bên đã lẩm bẩm không biết bao nhiêu lần: “Mẹ nó đắt thật!”
Đắt thì đắt, chủ yếu là bọn họ biết rõ thuốc này có đến tám, chín phần là không có hiệu quả, nhưng vẫn phải cắn răng tiêu tốn số tiền khổng lồ đó.
Đúng là ba kẻ oán mệnh tự mình chui đầu vào rọ.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, nhân viên dẫn họ vào một căn phòng phía sau hậu trường, ba người mua thuốc đặc trị gặp nhau tại đó.
Trùng hợp làm sao, người bỏ ra ba trăm triệu chính là người đã mua hai quả cà chua với giá hai trăm nghìn lúc trước — Thượng Hữu Nguyên.
Mắt Lâm An An sáng rực, vẫy xúc tua chào ông lão: “Anh kỉ!”
Thượng Hữu Nguyên mỉm cười: “Lại gặp rồi.”
Người thứ ba mua thuốc là một kẻ xa lạ, vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng, cánh tay lộ ra cuồn cuộn cơ bắp, trên da còn xăm trổ dữ tợn, thoạt nhìn chẳng phải hạng dễ chọc.
Trước khi giao thuốc, nhân viên đưa ra một bản hiệp nghị phụ: “Xin hỏi ba vị có đồng ý ký thêm bản hiệp nghị này không?”
Phong Vô nhanh chóng quét qua nội dung hiệp nghị, nhíu mày: “Không đảm bảo hiệu quả sau khi dùng thuốc, mọi hậu quả đều tự chịu?”
“Đúng vậy,” nhân viên nói, “Đây là điều kiện do người bán thuốc đưa ra.”
Người xăm trổ hỏi: “Nếu không ký thì sao?”
“Người bán nói, không ký thì không bán.”
Nghe vậy, sắc mặt Phong Vô và Hùng Anh Tuấn đều khó coi, nhưng Thượng Hữu Nguyên lại bình tĩnh, là người đầu tiên ký tên lên hiệp nghị.
Dù thuốc vô dụng, cùng lắm thì chết thôi.
Phong Vô và người xăm trổ cuối cùng cũng ký, nhận về một viên thuốc nhỏ chưa bằng móng tay cái.
Lâm An An nhìn toàn bộ quá trình, vừa sợ hãi vừa nghi hoặc. Trong lòng càng thêm tò mò về “Hội chứng Alpha” quái lạ này.
Rốt cuộc là loại bệnh gì mà một viên thuốc không đảm bảo hiệu quả lại có thể bán với giá ba trăm triệu?
Nhân viên thu hồi hiệp nghị: “Nếu cần thiết, hội trường có thể miễn phí cung cấp dịch vụ bảo an, cử người đưa các vị đến vị trí chỉ định.”
Phong Vô: “Không cần.”
Người xăm trổ cũng từ chối. Chỉ có Thượng Hữu Nguyên do dự một lát, cuối cùng chấp nhận ý tốt của hội trường.
Tuy lúc đấu giá ai cũng đeo mặt nạ dùng một lần do hội trường cung cấp, nhưng vẫn có khả năng bị nhận ra. Mà thuốc đặc trị quá quý giá, dễ khiến lòng người sinh biến.
Khác với Phong Vô và người xăm trổ, Thượng Hữu Nguyên chỉ là một ông lão tuổi đã cao, khả năng tự bảo vệ mình yếu kém, chỉ có thể chọn cách an toàn hơn.
***
Người được Phong Vô gọi là Lão Tứ ở ngay C thành. Sau khi lấy được thuốc, Phong Vô và Hùng Anh Tuấn không chần chừ, lập tức đến chỗ Lão Tứ.
Lão Tứ tên đầy đủ là Tư Du Lâm, giống như Hùng Anh Tuấn, là phó quan của Phong Vô. Ngay sau khi Phong Vô được chẩn đoán mắc Hội chứng Alpha và bị đưa đến Tội Tinh, Tư Du Lâm và Hùng Anh Tuấn liền theo đến.
Không ai ngờ, Tư Du Lâm lại là người đầu tiên trong số họ phải đối mặt với sinh tử.
Khi ba người đến nơi, Tư Du Lâm đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, gầy đến mức gương mặt trũng sâu cả vào.
Thấy là Phong Vô đến, Tư Du Lâm cố gắng muốn ngồi dậy: “Lão đại…”
Phong Vô ngăn lại: “Đừng cử động.”
Hùng Anh Tuấn lo lắng đến mức tay chân luống cuống, đè vai Tư Du Lâm xuống: “Trời ạ lão Tứ, cậu như vậy rồi còn muốn ngồi dậy à? Nằm yên đó cho tôi!”
Tư Du Lâm miễn cưỡng nở nụ cười, thấy bọn họ đều buồn rầu, ngược lại còn an ủi: “Thôi mà, chuyện sớm muộn cũng đến, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, mọi người không cần quá lo lắng.”
Hùng Anh Tuấn hốc mắt đỏ hoe từ sớm, nghe đến đây thì cuối cùng không nhịn được nữa, gào lên một tiếng rồi òa khóc:
“Lão Tứ —— Lão Tứ cậu thật nhẫn tâm! Cậu làm sao có thể bỏ được, làm sao có thể bỏ bọn tôi mà đi như thế ——!”
Phong Vô nghe vậy, khóe mắt giật giật: “Nhỏ tiếng một chút.”
Hùng Anh Tuấn khụt khịt thật to một tiếng, nghĩ đến việc Lão Tứ bệnh nặng nghe không nổi ồn ào, lúc này mới miễn cưỡng nín khóc.
Đang nằm gọn trong lòng bàn tay Phong Vô, Lâm An An cảm thấy hết sức khó hiểu.
Rõ ràng đã bệnh nặng đến thế, tại sao không đến bệnh viện? Tại sao không có trị liệu sư nào bên cạnh? Thậm chí đến một người chăm sóc cũng không có.
Nhân lúc này, Phong Vô ngồi xuống mép giường, Lâm An An bèn bò đến gần, lén vươn xúc tua nhỏ chạm vào đầu ngón tay Tư Du Lâm.
— rất nhiều cơ quan nội tạng đã suy kiệt nghiêm trọng, nếu không chữa trị thì nhiều nhất chỉ cầm cự thêm được một vòng nữa.
Thế nhưng căn bệnh này, đặt trong thời đại tinh tế, hoàn toàn không thể gọi là “nan y”. Dù không có dị năng giả hệ trị liệu bên người, chỉ cần dùng khoang trị liệu phối hợp với thuốc cũng có thể từ từ hồi phục đến trạng thái sinh hoạt bình thường
Lâm An An không hiểu vì sao bọn họ lại từ bỏ việc điều trị, lại đi tin tưởng vào một viên thuốc đặc trị hai trăm tám mươi triệu tinh tệ, thậm chí còn không đảm bảo hiệu quả.
Nhãi con mặt mũi cau có, trong lòng chỉ muốn hét lên: Cái quỷ gì vậy trời!
Tình trạng thân thể suy yếu khiến cảm giác của Tư Du Lâm trở nên chậm chạp, vì thế cũng không nhận ra có xúc tua nhỏ mềm mại chạm vào ngón tay mình.
Phong Vô lấy viên thuốc trị giá hai trăm tám mươi triệu ra: “Viên thuốc đặc trị này, tự cậu quyết định có dùng hay không.”
“Còn gì để quyết định nữa đâu.” Tư Du Lâm cười nhạt, “Dù thuốc này vô dụng, cũng chỉ là tiếp tục chờ chết thôi, biết đâu uống vào còn có một tia hy vọng.”
Phong Vô cụp mắt, che đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, để lại những vệt trăng lưỡi liềm rớm máu.
—— đau đớn, bi thương, phẫn uất, và cả cảm giác bất lực đến tận xương tủy.