Đế quốc Thủ Đô tinh, bên trong một căn phòng của hoàng cung Imie Âu.
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Viễn Hàn. Thanh niên đang đứng trước cửa sổ khẽ hoàn hồn, lên tiếng: “Vào đi.”
“Nhị điện hạ.” Người đến là một cận thần đứng ngoài cửa cung kính nói, “Đây là danh sách mua sắm giả cùng bản hiệp nghị đã ký với bọn họ, xin ngài xem qua.”
Hạ Viễn Hàn nhận lấy danh sách, khẽ nhướng mày: “Ô Hồ Lạp? Thượng Hữu Nguyên? Phong Vô? Tên nào nghe cũng quen tai cả.”
Người kia chính là tâm phúc của Hạ Viễn Hàn, tên Phạm Hưu, nghe vậy thì cười nói: “Điện hạ chẳng phải vẫn luôn bận lòng chuyện Phong Vô không chịu từ bỏ quyền lực sao? Nếu như hắn thực sự uống viên thuốc này rồi... Một người chết, thì còn tư cách gì mà giữ lại quyền lực cơ chứ!”
Hạ Viễn Hàn khẽ cười một tiếng: “Hy vọng là vậy đi. Chỉ là không biết viên thuốc này là hắn mua cho chính mình, hay là thay người khác mua.”
“Chín phần là cho hắn ta.” Phạm Hưu phân tích, “Trong ba người bọn họ, chỉ có bệnh trạng của Phong Vô là nghiêm trọng nhất. Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa? Đợi đến khi hắn chết rồi, Đệ Nhất Quân Đoàn chỉ cần hơi gây khó dễ cho Mạc Đức Tân một chút, chỉ cần đem hắn ——”
Phạm Hưu làm động tác “rắc gãy cổ”, giọng càng thêm nịnh hót: “Đệ Nhất Quân Đoàn mất đầu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của điện hạ.”
Hạ Viễn Hàn nhẹ gật đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Thấy vậy, Phạm Hưu càng nói càng hăng: “Còn có Thượng Hữu Nguyên kia, chẳng phải điện hạ vẫn có quan hệ không tồi với Nhị thiếu gia nhà họ Hòa sao? Chờ đến khi cái lão già kia của Thượng gia chết đi, ngài giúp Nhị thiếu gia một tay tranh đoạt tài sản, sản nghiệp nhà họ Thượng nhiều như vậy, chẳng phải cũng xem như ngài có một phần?”
“Còn về tên Ô Hồ Lạp kia... Chỉ là một tên tinh tặc thôi, chết rồi thì cũng chẳng sao. Có khi còn uổng phí viên thuốc đặc hiệu của ngài.”
Hạ Viễn Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Thuốc đó, tám phần là không phải để cho hắn ta dùng.”
Phạm Hưu ngẩn ra: “Điện hạ, ý ngài là…?”
Hạ Viễn Hàn không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho hắn lui ra. Đợi đến khi đối phương cung kính rời khỏi, hắn lại đột nhiên gọi giật lại hỏi: “Có tin tức gì về tên Hạ Lâm kia không?”
“Không có.” Phạm Hưu đáp, “Tam điện hạ trước kia bị ném xuống Độc Vụ Lâm. Những màn hình theo dõi được cài theo đều đã bị ăn mòn hư hại hết. Sau đó phái người đi giám sát, nhưng cũng không tìm thấy dấu hiệu sinh mạng nào trong Độc Vụ Lâm cả.”
Hạ Viễn Hàn hài lòng gật đầu: “Rất tốt.”
Sau khi Phạm Hưu rời đi, trong phòng đột nhiên vang lên một giọng máy móc lạnh lẽo, vô cảm: “Đó là em trai ruột của ngươi đấy, mà ngươi lại chẳng hề mềm lòng chút nào.”
“Có gì mà phải mềm lòng.” Hạ Viễn Hàn cười lạnh, “So với sự nghiệp của ta, những chuyện khác đều không đáng để nhắc đến. Con đường dẫn đến thành công tất nhiên phải nhuốm máu. Nếu ta nhân từ, thì người tiếp theo phải đổ máu, sẽ chính là ta.”
Giọng máy móc kia bật cười ha hả, tiếng cười chói tai, vô cảm khiến người nghe rợn cả người: “Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
***
Tư Du Lâm nhận lấy viên thuốc đặc hiệu trị giá hai trăm tám mươi triệu từ tay Phong Vô.
Viên thuốc kia được làm qua loa đến mức cực điểm, không có lớp vỏ đường màu sắc bắt mắt, cũng chẳng có vỏ ngoài hình con nhộng, trông chẳng khác gì một cục bùn thuốc bị vò đại thành viên tròn nhỏ.
Lâm An An ngẩng đầu lên, ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc.
Mùi thuốc quá hỗn tạp, ngoại trừ một vài loại hương vị dược liệu khá đặc biệt, còn lại phần lớn các loại khác Lâm An An đều không phân biệt được, huống hồ bên trong còn lẫn vài mùi hương khá xa lạ.
Có lẽ là những dược liệu độc quyền của thế giới này, Lâm An An thầm nghĩ. Nếu dị năng và tinh thần lực của cậu khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao, biết đâu chỉ cần ngửi mùi thôi là có thể phân biệt được công hiệu từng loại dược liệu.
Đáng tiếc... Tiểu nhãi con khẽ thở dài trong lòng.
Hùng Anh Tuấn hít hít mũi, giọng khàn khàn nói:
“Lão Tứ, bọn anh mang cà chua đến cho em đây.”
Tư Du Lâm kinh ngạc: “Cà chua tươi thế này? Ở đâu ra vậy?”
Tiểu nhãi con đang nằm bò bên mép giường lập tức bị một bàn tay lớn bế bổng lên. Hùng Anh Tuấn như thể đang dâng vật quý, hăng hái khoe: “Tiểu gia hỏa này không phải loại thường đâu nhé! Mua mấy túi hạt giống khô kia nhét cho nhóc ấy, tới tay nhóc này chưa được bao lâu là mọc ra một đống cà chua luôn!”
“Dị năng hệ thực vật à?” Tư Du Lâm nhìn tiểu nhãi con, cong cong mắt cười: “Cảm ơn nhóc vì cà chua nhé.”
Lâm An An dùng tiểu xúc tu vỗ vỗ hắn: “Anh kỉ.”
Cảm ơn hay không cũng chẳng sao, anh còn có thể cứu vãn, nhưng đừng thật sự từ bỏ chữa trị nha!
Hùng Anh Tuấn đưa cà chua đã rửa sạch cho Tư Du Lâm: “Lão Tứ à, cậu phải mau khỏe lại sau khi uống thuốc nhé. Có Tiểu An ở đây, cậu muốn ăn táo, lê, hay bất kỳ trái cây gì cũng đều có thể hái được cho cậu, muốn ăn bao nhiêu cũng có!”
Tư Du Lâm chỉ mỉm cười không đáp, nhận lấy cà chua rồi bắt đầu cắn ăn. Nhưng vừa ăn được mấy miếng, hốc mắt hắn đột nhiên đỏ hoe.
Hùng Anh Tuấn quay đầu đi lau mũi, nghẹn ngào khóc thầm. Lão đại thân hình to lớn run rẩy như thể đang cố kìm nén một điều gì đó.
Phong Vô thì siết chặt lọ thuốc nhỏ trong tay, thân lọ bằng sứ vốn đã mỏng manh nay lại bị bóp tới mức xuất hiện vài vết nứt.
Tư Du Lâm ăn xong cà chua trong hai ba miếng, liền bóp viên thuốc nhét vào miệng, cả người toát ra khí thế quyết liệt như dũng sĩ không quay đầu bước vào tử địa.
Phong Vô vô thức dùng sức nơi tay, lọ thuốc “rắc” một tiếng vỡ tan trên mặt đất.
Bên cạnh, Hùng Anh Tuấn ngây ra, quên cả khóc, dè dặt hỏi: “Lão Tứ, cậu... cậu thấy thế nào? Có phải có một luồng khí nóng xông thẳng lên không? Có phải cả người như được tẩy tủy, sảng khoái vô cùng không?”
Lâm An An: “…Anh kỉ?”
Nói cái quái gì vậy?
Phong Vô nhịn không nổi nữa, vung tay cho Hùng Anh Tuấn một cú tát bay đầu.
Hùng Anh Tuấn uất ức ôm trán: “Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy sao? Sau khi uống linh đan diệu dược, tạp chất trong cơ thể sẽ bị tẩy sạch, cả người nóng lên rồi—”
“Bình thường cậu toàn đọc cái thứ gì vậy hả!” Tư Du Lâm dở khóc dở cười, tĩnh tâm lại cẩn thận cảm nhận,
“Dòng nước ấm thì không có… nhưng mà… có hơi kỳ kỳ.”
Phong Vô liền hỏi dồn: “Kỳ thế nào?”
Tư Du Lâm nhíu mày không trả lời, nhưng sắc mặt lại đỏ lên trông thấy bằng mắt thường.
Hùng Anh Tuấn mừng rỡ trong lòng: “Xem đi xem đi! Mau xem Lão Tứ! Lão Tứ chắc là khá hơn rồi đúng không? Thuốc có tác dụng đúng không?”
Nhưng Phong Vô lại bất chợt có một loại dự cảm chẳng lành.
— Dù có là thần dược đi nữa, cũng đâu thể có hiệu quả mạnh như vậy được?
Cho dù là trị liệu sư giỏi nhất toàn tinh tế, muốn trị liệu khí quan suy kiệt ở một Alpha cũng phải thông qua nhiều lần điều trị liên tục, tiến hành dần dần mới có thể phục hồi.
Lâm An An cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu len lén duỗi xúc tu nhỏ ra, định kiểm tra lại tình trạng trong cơ thể Tư Du Lâm.
Đúng lúc đó, sắc mặt Tư Du Lâm đột ngột thay đổi: “Mau! Tránh xa tôi ra —”
Chưa đợi hắn dứt lời, Phong Vô đã lập tức vớt lấy tiểu nhãi con đang ngồi ở mép giường, tay còn lại túm chặt lấy vai Hùng Anh Tuấn, với tốc độ nhanh đến mức người thường không thể bắt kịp, lùi thẳng về sau.
Ngay giây sau, sắc mặt Tư Du Lâm đỏ rực, làn da toàn thân phồng lên như quả bóng.
“Lão Tứ!”
Hùng Anh Tuấn đỏ hoe mắt, theo bản năng muốn xông tới, lại bị Phong Vô gắt gao giữ chặt, không cho nhúc nhích.
“Đừng tới đây!” Tư Du Lâm gằn giọng trong đau đớn, “Đừng —”
Lời còn chưa dứt, thanh niên nằm trên giường bỗng hóa thành một con mãng xà khổng lồ màu hoàng kim, cuồng loạn quẫy đuôi trong phòng. Lớp vảy vàng óng đẹp mắt lần lượt nổ tung, từng vết nứt màu đỏ đáng sợ dần dần lan ra khắp thân thể nó.
Phong Vô kinh hãi giận dữ: “Dị năng bạo động…”
Đây mẹ nó căn bản không phải là đặc hiệu dược gì cho Hội chứng Alpha, mà là một quả “bom” lấy mạng người thì có!
Là phó chỉ huy Đệ Nhất Quân Đoàn, dị năng của Tư Du Lâm đương nhiên cực kỳ mạnh mẽ. Một khi bùng nổ toàn bộ, ngay cả Hùng Anh Tuấn cũng chưa chắc có thể khống chế nổi.
Phong Vô giao tiểu nhãi con trong tay cho Hùng Anh Tuấn: “Bảo vệ nó cho tốt.”
Nói xong, hắn vận dụng tinh thần lực tạo ra một lớp khiên phòng hộ quanh thân, rồi không chút do dự xông thẳng vào trung tâm luồng dị năng đang cuồng bạo như lưỡi đao.
Trong số những người ở đây, chỉ có Phong Vô là người duy nhất có khả năng khống chế Tư Du Lâm khi mất kiểm soát. Nhưng điều kiện tiên quyết là tinh thần lực của chính hắn phải đủ ổn định.
Mà hiện tại, tinh thần lực của Phong Vô chẳng khác nào một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, căn bản không chịu nổi thêm bất kỳ kích thích nào.
Lâm An An cảm thấy cực kì căng thẳng. Thừa lúc toàn bộ sự chú ý của Hùng Anh Tuấn dồn về phía dị năng bạo động, cậu lén đặt một tầng phòng hộ khiên lên người mình, rồi nhảy thẳng vào trung tâm vùng bạo động.
Hùng Anh Tuấn tái mặt hoảng hốt: “Tiểu An nhãi con!”
Chỉ thấy cục bột đen nhỏ nhảy nhót cực nhanh, vài bước liền đuổi kịp Phong Vô đang phải chật vật hành động trong vùng dị năng loạn lưu, rồi nhanh chóng vượt lên trước.
Dòng loạn lưu dị năng vốn cực kỳ nguy hiểm, vậy mà dường như lại chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.
Lâm An An chẳng màng gì khác, trong đầu chỉ có một ý niệm: vượt qua Phong Vô, áp chế dị năng bạo động của Tư Du Lâm lại.
Phong Vô chú ý thấy tiểu nhãi con xông vào vùng bạo động, vội vươn tay ra muốn tóm lấy cậu ném ra ngoài. Nhưng tiểu nhãi con này cứ như cá chạch trơn tuột, chớp mắt đã len vào được trung tâm vùng bạo động.
Con mãng xà hoàng kim khổng lồ đang điên cuồng quẫy đập trên sàn nhà, thân hình to lớn tạo ra vô số vết rạn nứt kinh người.
Lâm An An không hề sợ hãi. Thân hình nhỏ nhắn lúc này lại trở thành ô dù tốt nhất, giúp cậu tránh được những đòn công kích vô thức từ con mãng xà.
Cục bột đen nho nhỏ nhảy vài cái liền trèo lên đầu mãng xà, dùng tiểu xúc tu mềm mại ôm chặt lấy đầu nó. Tinh thần lực từ từ bao phủ lấy hạch dị năng trong não đối phương.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Phong Vô và Hùng Anh Tuấn, con mãng xà khổng lồ dần dần bình tĩnh lại, ngừng cuồng loạn.
Nhưng Lâm An An vẫn chưa buông lỏng. Dị năng bạo động gây tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu là Tư Du Lâm trước đây thì có thể cứng rắn chịu đựng nổi.
Nhưng hiện tại, hắn vốn đã bị suy kiệt nhiều khí quan. Đừng nói là dị năng bạo động, chỉ riêng việc sử dụng dị năng thông thường thôi cũng đủ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Một luồng ánh sáng xanh biếc lấp lánh phát ra từ mũi nhọn của xúc tu nhỏ.
Nhận ra được tiểu nhãi con đang làm gì, Tư Du Lâm khẽ mở mắt. Trong đôi đồng tử xà màu đỏ tươi ánh lên một tia rung động.
—— Tuy rằng cực kỳ yếu ớt… nhưng hắn thật sự cảm nhận được:
Cơn đau do khí quan suy kiệt gây ra, bởi vì hành động của tiểu nhãi con mà đã vơi đi một chút.
Nhưng sao có thể chứ?! Đây rõ ràng là tình trạng bệnh do Hội chứng Alpha gây ra, cho dù là đội ngũ trị liệu ưu tú nhất của toàn tinh tế, khi đối mặt với loại tình trạng này cũng đều bó tay không làm gì được kia mà!
Thế nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, Tư Du Lâm không thể không tin.
Một lúc sau, Lâm An An thu lại tiểu xúc tu, hơi lảo đảo không đứng vững, trượt khỏi đỉnh đầu mãng xà. Trước khi ngã xuống đất thì được một bàn tay to dày rộng vững vàng đón lấy.
Tiểu nhãi con mệt mỏi khẽ hé mắt, giọng yếu ớt mở miệng: “Anh kỉ…”
Phong Vô nhìn cậu, thần sắc vừa kinh ngạc vừa phức tạp. Trong đầu hắn vụt qua vô số ý nghĩ, vô số lời định nói ra cũng nghẹn lại, cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản: “Nhóc… có sao không?”
Lâm An An nhúc nhích xúc tu nhỏ, cố gắng đập nhẹ vào cái bụng nhỏ của mình. Ngay đúng lúc đó, nơi ấy phối hợp vang lên một tiếng “ục ục” rõ ràng.
Vấn đề không lớn.
Chỉ là… đói đến lả thôi.