Sắc mặt Phong Vô hơi thay đổi.

“Lão Tứ mấy hôm nay bệnh tình chuyển biến rất xấu, bác sĩ nói…” Người đàn ông vạm vỡ hốc mắt hoe đỏ, “Ngắn thì ba ngày, dài cũng không qua nổi một đợt.”

Bàn tay buông thõng bên người của Phong Vô đột nhiên siết chặt: “Lần trước tôi gặp hắn, bệnh tình vẫn còn coi như ổn định.”

“Chỉ mới hai hôm nay thôi, Lão Tứ vẫn cứ giấu không chịu nói, tôi hôm nay đi thăm mới biết là hắn…”

Những người mắc Hội chứng Alpha sau thời kỳ phát bệnh chỉ có thể đi đến cái chết. Ngay khi bước chân vào Tội Tinh, bọn họ cũng đã sẵn sàng tâm lý. Nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, chẳng ai có thể thật sự bình tĩnh.

Hùng Anh Tuấn rủa khẽ một câu, trong lòng đầy lửa giận khiến hắn không nhịn được đạp mạnh một cú xuống thảm cỏ, lập tức mặt đất lõm thành một hố nhỏ, cỏ dại cùng bụi đất bay tung tóe, toàn bộ rơi cả lên người nhóc con ngơ ngác kia.

Lâm An An: “… Anh kỉ!”

Phì phì phì!

Bay cả vào miệng rồi!

Cuối cùng, nhóc con cũng hoàn hồn từ nỗi sợ hãi, ngay tại chỗ nhảy lên nhảy xuống hai cái, lắc hết cỏ dính trên người rơi xuống đất.

Hùng Anh Tuấn chẳng để ý đến cục than đen vừa bị hắn vạ lây, vẫn tiếp tục chửi bới: “Đệt mẹ nó cái Hội chứng Alpha chết tiệt—”

Lâm An An: “?”

Hội chứng Alpha?

Là cái trò chơi gì nữa đây?

Cái danh từ xa lạ này khiến cậu khựng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía ngân lang, hướng của người đàn ông tóc bạc. Chỉ thấy đối phương dù không nói một lời, sắc mặt lại vô cùng khó coi, đồng tử vàng sẫm ánh lên lửa giận bị đè nén.

Hùng Anh Tuấn gắng gượng đè xuống cảm xúc: “Ý của Lão Tứ là, dù là giả dược thì tình hình cũng không thể tệ hơn nếu cứ để mặc, huống hồ lỡ như loại thuốc đó thật sự có hiệu quả… Kéo được ngày nào hay ngày ấy.”

Phong Vô chỉ trầm ngâm vài giây, giọng cũng trầm xuống: “Đến Thành C.”

Mới nghe được nửa câu, Lâm An An đã ý thức được hai người bọn họ sắp rời đi, vội vàng nhảy dựng lên, cố gắng gây chú ý: “Anh kỉ!”

Em cũng muốn đi!

Lang ca là đại ca tốt, mang em theo với đi mà!

Phong Vô dẫn đầu hóa thành ngân lang, nhẹ nhàng ngậm gáy nhóc con, quăng nó lên phần lông dày sau lưng mình.

Hùng Anh Tuấn buồn bực hỏi: “Lão đại, nhãi con nhà ai vậy?”

Con sói bạc đáp khẽ: 【 Nhặt được. 】

Hùng Anh Tuấn hiểu ra: “Vậy thì mang theo về C thành luôn đi, nhóc con như thế này ở ngoài hoang dã nguy hiểm quá. Lão đại định đưa nó đến viện phúc lợi nhi đồng à?”

Phong Vô khựng lại một chút, nhớ đến xúc cảm mềm mại giữa hai lông mày hôm nọ khi tinh thần lực bạo động, đáp: 【 Để tính sau. 】

Hùng Anh Tuấn gật đầu: “Ừm, chuyện của Lão Tứ quan trọng hơn.”

Nhóc con nằm sấp trên lưng Phong Vô ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong lòng cứ lẩm bẩm.

Cậu nghi ngờ người ở thế giới này có phương thức giao tiếp gì đặc biệt. Trong tai cậu chỉ nghe thấy tiếng sói tru bình thường, nhưng đầu gấu to biến thành người kia lại giống như hiểu được tiếng tru đó, có thể giao tiếp với Lang ca mà không chút trở ngại.

“Nhóc con này bao nhiêu tuổi rồi?” Hùng Anh Tuấn tỏ vẻ rất tò mò với đứa nhỏ xa lạ này, “Biết dùng ngôn ngữ tinh thần lực không?”

Phong Vô không trả lời, vì chính hắn cũng không biết thông tin gì về nhóc con này.

Người đàn ông vạm vỡ cố gắng dịu nét mặt: “Nhóc con, nói được không?”

Lâm An An: “… Anh kỉ.”

“Xem ra là chưa biết.” Hùng Anh Tuấn định đưa tay ra sờ cục than đen, nhưng con sói bạc lại đột nhiên đi lên phía trước hai bước, không rõ là cố ý hay vô tình, đúng lúc tránh được tay hắn.

Phong Vô dùng móng khều nhẹ cái hộp có hình thỏ in hoa: 【 Mang cái này theo. 】

“Được rồi.” Hùng Anh Tuấn cất hộp vào túi không gian ở cổ, hóa thành gấu đen, lao đến trước mặt Lâm An An: “Khi nói chuyện ở hình thái thứ hai thì nhớ dùng tinh thần lực nhé.”

Đôi mắt hạt đậu của nhóc con sáng rỡ: “Anh kỉ!”

Cảm ơn Hùng ca!

Một lát sau, nhóc con thử dùng tinh thần lực, há miệng lần nữa: “Kỉ… phụt—!”

Lâm An An: “…”

Thôi, nói chuyện khó quá đi.

Thật sự làm khó cho một nhóc con quái vật như cậu.

Ba người cùng lên đường dưới ánh trăng, một gấu một sói đều chạy rất nhanh, ban đầu Lâm An An còn hơi choáng sói, sau đó Phong Vô cảm thấy cậu không khỏe, bèn bao phủ cậu bằng một lá chắn tinh thần lực.

Trên đường, Lâm An An lại ngủ mất, còn mơ một giấc mộng.

Trong mộng, ngoài cậu ra còn có những bóng người khác, trong đó có một người tóc bạc mắt vàng, chính là hình dạng con người của Phong Vô.

Cảnh tượng trong mộng là một khu nhà rất lớn, Phong Vô đứng trong sân ngoài cửa lớn tầng trệt, còn Lâm An An thì ở trên lầu trong một căn phòng.

Dưới lầu, Phong Vô đang nói chuyện với ai đó. Từ góc độ này, Lâm An An không nhìn rõ người kia là ai. Cậu đưa tay định đẩy cửa sổ ra, nhưng chỉ chạm vào được một khung sắt lạnh lẽo.

Trên cửa sổ có sẵn xích sắt băng lạnh, khung cửa thậm chí còn gắn cả song sắt kim loại cứng rắn. Lâm An An tựa như bị nhốt trong căn phòng đó.

Cảm giác bất lực mãnh liệt dâng lên trong lòng. Lâm An An định hét lên cầu cứu, nhưng lại không phát ra nổi âm thanh nào.

Hình ảnh cuối cùng trong giấc mơ là có người mở cửa bước vào, nói với cậu: “Tam điện hạ, đến giờ dùng bữa rồi.”

Lâm An An giật mình tỉnh dậy từ trong mộng, suýt nữa thì lăn khỏi lưng con sói.

Tam điện hạ? Gì mà tam điện hạ?

Phía chân trời xa xa đã bắt đầu le lói ánh sáng trắng, lúc này cũng đã gần sáng.

Nhóc con ngồi dậy từ lớp lông ấm rậm của sói, cơn gió lạnh ban đêm thổi đến khiến cậu rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo.

Vừa rồi là mộng, nhưng không hoàn toàn là mộng, càng giống như ký ức đã mất từ lâu của cậu đang được phục hồi thông qua cách này.

Ở thế giới cũ, Lâm An An từng mất trí nhớ ngoài ý muốn, sau lại thông qua trị liệu để khôi phục ký ức. Cho nên cậu biết rất rõ, cảnh tượng vừa rồi là ký ức của bản thân, không phải ký ức của người khác.

Lang ca trong mộng trông trẻ hơn bây giờ một chút, còn cậu trong mộng cũng là dáng vẻ thiếu niên, chứ không phải nhóc con như hiện tại.

Lâm An An chìm trong suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, nhóc con đầu óc rối như tổ quạ lăn trở lại, vùi người vào lớp lông mềm mại dày ấm của con sói.

Phiền quá đi, không hiểu nổi, kệ vậy.

Dù sao hiện giờ, cậu cũng chỉ là một nhóc con quái vật.

Nằm yên.jpg

***

Phong Vô và Hùng Anh Tuấn lên đường sớm, chạy thẳng tới Thành C.

Hai người hóa thành hình người. Lúc ấy, tiểu nhãi con vốn ngồi trên lưng sói khổng lồ bỗng nhiên bị hất lên không trung, theo bản năng phành phạch hai cái trong không trung, được Phong Vô đỡ lấy, đặt lên vai.

Lâm An An ngẩng đầu nhìn thành thị trước mắt.

Nói là “thành thị”, nhưng Thành C này khác xa hình ảnh náo nhiệt, hiện đại trong ký ức của cậu. Nó giống như một căn cứ nhân loại nằm giữa vùng hoang dã hơn là một thành phố phát triển.

Cổng căn cứ có mấy người máy canh gác. Phong Vô và Hùng Anh Tuấn lấy ra thẻ căn cước Tội Tinh của mình, một trong số người máy dùng mắt quét qua, lập tức hiển thị thông tin cá nhân trên màn hình trước ngực.

【Họ tên: Phong Vô

Niên hạn Alpha: Hai năm

Tình trạng Alpha: Gián đoạn tinh thần lực bạo động

……】

【Họ tên: Hùng Anh Tuấn

Niên hạn Alpha: Hai năm

Tình trạng Alpha: Rụng tóc

……】

Thì ra Lang ca tên là Phong Vô, tiểu nhãi con nghĩ thầm. Khi thấy cái tên “Hùng Anh Tuấn”, cậu không nhịn được bật cười.

Tiếng cười này lọt vào tai Hùng Anh Tuấn, lại nghe như một tiếng mềm mại kéo dài “anh kỉ~”.

Hùng Anh Tuấn ghé sát lại bên cạnh nhãi con, nói bằng giọng thô tục: “Nhãi con, dùng tinh thần lực nói chuyện, gọi một tiếng ca ca coi nào.”

Lâm An An: “Anh kỉ... phụt!”

Cái người gì kì quái vậy trời!

Phong Vô tát một cái đẩy cái mặt to của Hùng Anh Tuấn ra: “Đi làm thẻ căn cước cho nó.”

Tiểu nhãi con chưa từng vào nội thành Tội Tinh, đương nhiên cũng chưa từng có thẻ căn cước. Nhưng ra vào thành thì buộc phải đăng ký danh tính, phải làm tại chỗ nhờ người máy hỗ trợ.

“Lại đây nào.” Hùng Anh Tuấn mở bảng quang năng trước ngực người máy, bỗng nhiên nhíu mày: “Lão đại, tên nhãi con là gì?”

Câu nói vừa ra, cả hai người cộng thêm một người máy đều nhìn nhau trân trối.

Hùng Anh Tuấn cầm bút điện quang, háo hức nói: “Hắc Cầu? Than Đen? Than Cục? Hắc Tử?”

Lâm An An không thể nhịn được nữa, nhảy lên cánh tay Hùng Anh Tuấn, dùng xúc tua đoạt lấy bút điện quang, nguệch ngoạc một chữ “An” lên bảng quang năng.

Hùng Anh Tuấn cười hớn hở: “Ôi, còn biết viết chữ nữa kìa!”

Lâm An An trợn trắng mắt, trả lại bút điện quang, rồi chỉ chỉ vào bảng quang năng, ý bảo hắn điền tiếp các thông tin khác.

Hùng Anh Tuấn vừa điền vừa lẩm bẩm: “Giới tính?”

Xúc tua chỉ vào chữ “nam”.

“Tuổi?”

Xúc tua không nhúc nhích.

Phong Vô cúi đầu nhìn hắn, nhãi con cũng ngẩng đầu lên tròn mắt ngây thơ nhìn lại, vô tội và mờ mịt.

“Thôi, bỏ qua cái đó. Cái tiếp theo.” Phong Vô nói.

“Không biết mấy tuổi luôn hả nhãi con.” Hùng Anh Tuấn thở dài “Niên hạn Alpha... bỏ qua luôn đi. Tình trạng Alpha?”

Vẫn là đôi mắt tròn xoe vô tội.

Phong Vô xoa mi tâm: “Thôi được rồi, cứ để tạm thế, sau này bổ sung sau.”

Lâm An An lại trèo lên vai Phong Vô, trong đầu cứ vang vọng từ “Alpha” nghe quá thường xuyên.

Nghe như tên của một căn bệnh, nhưng bệnh trạng của mỗi người lại khác nhau.

Phong Vô bị tinh thần lực bạo động thì còn hiểu được, nhưng Hùng Anh Tuấn là “rụng tóc”... Tiểu nhãi con liếc nhìn cái đầu rối bù rối rắm của hắn, nhìn thế nào cũng chẳng ra đang hói.

Lâm An An thu hồi ánh mắt, nghĩ đến lúc làm căn cước cũng phải điền thông tin liên quan đến Alpha, chẳng lẽ điều đó chứng tỏ mọi người trong thế giới này đều mắc phải căn bệnh này?

Cậu không thể xác định.

Sau khi lấy được thẻ căn cước, Phong Vô và Hùng Anh Tuấn dẫn nhãi con đến trung tâm thành – hội trường đấu giá.

Hùng Anh Tuấn đã đăng ký tư cách vào bàn trước, còn hai tiếng nữa mới bắt đầu buổi đấu giá. Tiện đường, cả hai ghé vào một khu giao dịch gần đó để mua cho tiểu nhãi con một cái thiết bị đầu cuối dành cho ấu tể.

Chiếc vòng điều chỉnh được kích thước, vừa được Lâm An An dùng xúc tua nhận lấy thì nó tự động siết lại vừa khít trên xúc tua nhỏ xíu.

“Xem có táo bán không.” Phong Vô bỗng nói “Cả rau củ cũng được.”

“Rồi.” Hùng Anh Tuấn đáp khẽ, mắt đỏ hoe “Lão Tứ thích ăn táo nhất…”

Nhưng trái cây tươi có sản lượng rất thấp, trên thị trường tinh tế cũng khó mà gặp, huống hồ là ở Tội Tinh. Hai người đi cả một vòng, đừng nói táo, ngay cả nước dinh dưỡng vị trái cây cũng không tìm được.

Lâm An An không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận được tâm trạng cả hai người đều rất tệ.

“Anh kỉ?”

Không có táo thì cà chua cũng được mà?

Phong Vô và Hùng Anh Tuấn không hiểu hắn nói gì. Lâm An An liền kéo áo hắn, chỉ vào một quầy hàng gần đó. Người máy tiếp thị ở quầy hét lên bằng giọng máy móc: “Hạt giống! Hạt giống rau quả có tỉ lệ sống sót siêu cao! Ghé qua không nên bỏ lỡ!”

“Muốn cái đó à?” Phong Vô hỏi.

Lâm An An gật đầu: “Anh kỉ!”

Phong Vô bước tới hỏi giá: “Bán như nào?”

Chủ quầy đang nghịch lười biếng nghịch thiết bị đầu cuối. Tới khi Phong Vô hỏi lại lần hai, hắn mới phản ứng lại có khách.

“Một trăm tinh tệ một túi nhỏ, mua hai tặng một.” Chủ quầy xoa tay “Hôm nay có cà chua, dưa leo và khoai tây. Muốn loại nào? Mấy túi?”

Một trăm tinh tệ một túi? Giá trên trời???

Lâm An An chấn động, nhưng càng sốc hơn khi Hùng Anh Tuấn khẽ nói: “Rẻ thế? Chắc là hạt giống giả quá.”

Lâm An An: “???”

Rẻ? Là cậu điên rồi, hay thế giới này điên rồi?

Phong Vô lại chẳng quan tâm: “Mỗi loại một túi.”

Chủ quầy vui như Tết, lôi ba túi ra đóng gói. Nhưng Lâm An An bỗng kéo áo Phong Vô: “Anh kỉ!”

“Sao vậy?” Phong Vô dừng tay.

Lâm An An trượt xuống khỏi vai hắn, moi túi hạt giống khoai tây ra, lục lọi rồi đổi sang một túi khác.

Khi đi xa, Hùng Anh Tuấn tò mò hỏi: “Hai túi hạt giống kia khác gì nhau à?”

Lâm An An nghiêm mặt nói: “Anh kỉ!”

Túi đầu toàn hạt giống chết, trồng lên chẳng ra được cái gì cả.

Hùng Anh Tuấn nghe không hiểu, vẫn lẩm bẩm: “Cà chua cũng được mà, lão Tứ cũng thích cà chua. Nhưng mà là hạt giống... Ở cái tinh cầu chết tiệt này, ai mà đi trồng cà chua chứ?”

Nghe thế, hình như rau quả ở thế giới này là thứ hiếm có khó tìm.

Lâm An An chọn mấy hạt cà chua, nhảy lên người Hùng Anh Tuấn.

Trên tay Hùng Anh Tuấn cầm một cái chậu đất nhỏ, là quà tặng thêm từ chủ quầy, bảo là để họ trồng rau.

“Cái chậu nhỏ nát thế này, trồng ra được gì?” Hùng Anh Tuấn càu nhàu “Có thần tiên đến thì cũng chẳng mọc nổi một cọng cỏ!”

Phong Vô vẫn im lặng. Không biết có phải đang nghĩ đến lão Tứ hay không, mà khóe môi luôn mím chặt, ánh mắt nặng trĩu tâm sự.

Lâm An An vùi hạt giống vào chậu đất, rồi vỗ nhẹ tay Phong Vô: “Anh kỉ!”

Lang ca, xem ta biểu diễn phép thuật cho ngươi xem nè!

Nhãi con hít sâu một hơi, hai xúc tua đặt lên chậu đất, luồng dị năng màu xanh nhạt đầy sức sống tỏa ra từ đầu xúc tua, tràn vào trong đất.

Một mầm non màu xanh đội đất nhú lên, lớn nhanh thấy rõ, biến thành một dây cà chua khỏe mạnh, còn kết ra vài chùm trái đỏ mọng.

Con ngươi Phong Vô co lại, miệng Hùng Anh Tuấn há hốc ra, ngây người một lúc rồi thốt ra hai chữ:

“Ôi vãi!!!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play