Editor: Cherry Mơ
Tiếng gầm rú của phi thuyền đánh thức Lâm An An.
Ánh mặt trời mỏng manh len lỏi qua tán lá, rọi xuống cành cây to thô ráp. Thân thể màu đen mềm oặt như cục bột trở mình trên cành, suýt chút nữa thì lăn tỏm xuống đất.
Lâm An An hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình — một cục nho nhỏ mềm nhũn, đen sì, trông chẳng khác gì một con slime bước ra từ truyện viễn tưởng.
Tất nhiên là loại đáng yêu.
"Hôm nay vẫn chưa biến trở lại thành người…" Lâm An An lẩm bẩm trong lòng, không lấy làm bất ngờ cũng chẳng buồn khổ gì.
Đây đã là ngày thứ bảy kể từ khi cậu tới thế giới mới. Cậu dần dần quen với cuộc sống trên hành tinh hoang vu này.
—— quen cái đầu ấy!
Một người sống hơn hai mươi năm trong thế giới công nghệ cao, sao có thể dễ dàng chấp nhận cuộc sống kiểu nguyên thủy thế này?
Lâm An An oán thầm trong bụng. Huống hồ, thế giới nguyên thủy này còn có gì đó vừa quái dị vừa kỳ lạ.
Ví dụ như ngoài con người, nơi đây còn tồn tại rất nhiều dã thú và những sinh vật quái đản chưa từng thấy. Chính cậu cũng… ừm, có lẽ cũng thuộc loại quái vật non nớt.
Và ví dụ rõ ràng nhất chính là thủ phạm vừa đánh thức cậu dậy, một phi thuyền hiện đại không hề phù hợp chút nào với khung cảnh nguyên thủy xung quanh.
Lâm An An lắc lắc thân thể nhỏ, lười nhác bò từ trên cành cây xuống mặt đất. Cậu vừa vặn trông thấy một chiếc rương sắt khổng lồ rơi xuống từ trên trời.
Tính đến nay đã bảy ngày, đây là chiếc rương sắt thứ tư Lâm An An nhìn thấy. Chiếc phi thuyền thả rương xuống rồi lập tức rời đi, lần nào cũng như vậy.
Lâm An An gọi đám rương ấy là “tiếp tế”, hiểu theo nghĩa đen là hỗ trợ tiếp viện.
Trong rương thường có ít đồ ăn, thuốc trị thương, và mấy thứ vật tư linh tinh, cứ như là chuẩn bị sẵn cho những sinh vật đang vất vưởng sống sót trên hành tinh này.
Dựa vào việc phi thuyền thỉnh thoảng lại xuất hiện, Lâm An An suy đoán rằng trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này hẳn là không tồi, chỉ có điều khu vực mà cậu đang ở, hoặc thậm chí cả hành tinh này, lại thuộc loại lạc hậu, nguyên thủy.
Còn mục đích thật sự của những lần “tiếp tế”, Lâm An An vẫn chưa đoán ra nổi.
Là lòng tốt đơn thuần, muốn giúp đỡ những sinh vật nghèo khổ nơi hoang dã? Hay phía sau là một bí mật mờ ám nào đó không thể tiết lộ?
Lâm An An đoán không ra, mà cũng chẳng muốn đoán. Với một tiểu quái vật cỡ bàn tay như cậu mà nói, điều quan trọng bây giờ là làm sao để kiếm cái ăn mà sống sót.
Mục tiêu hôm nay của cậu — chính là chiếc rương tiếp tế kia.
Chiếc rương sắt nặng nề rơi xuống, hất tung bụi đất mù mịt. Xung quanh khu vực tiếp tế đã sớm tụ tập đầy dã thú và quái vật. Trước khi rương rơi xuống đất, bọn chúng đã giao chiến một trận, giành lấy thứ tự tranh đoạt.
Lâm An An nấp bên cạnh, thân thể mềm oặt mọc ra một cái xúc tu nhỏ, nhẹ nhàng nhéo lấy một chiếc lá to bằng người, nấp kỹ trong một bụi cỏ thấp.
Thân thể nhỏ bé có cái lợi là chỉ cần một chiếc lá cũng đủ che chắn, ngụy trang cực tốt, khó bị phát hiện.
Với hình thể hiện tại, Lâm An An chắc chắn không thể đấu tay đôi với đám kia, nhưng cậu có thể nhặt của hời.
Lần trước vận may khá tốt, cậu nhặt được một miếng bánh khô cỡ nửa bàn tay người trưởng thành. Với bọn quái thú thì có lẽ chỉ nhét kẽ răng, nhưng với Lâm An An thì đủ để ăn ba ngày.
Hôm nay xem ra may mắn cũng không tệ, sau khi đám thú dữ và quái vật tản đi, cậu nhặt được nửa khối bánh nướng khô cằn to tổ tướng.
Nói là nửa khối, nhưng miếng bánh ấy so với cả người Lâm An An còn to hơn nhiều. Nếu ăn dè sẻn, có khi cầm cự được đến hai ba ngày ấy chứ.
Lượm được đồ ăn xong, Lâm An An cũng chưa vội rút lui. Ánh mắt cậu dừng lại ở mảnh đất hỗn độn gần đó.
Chỗ đó có một cái thùng nhựa màu tím cao cỡ đầu gối người lớn, hình vuông, bề ngoài chẳng chút sứt mẻ. Một bên thùng còn có một cái miệng hình tròn cỡ bàn tay người, so với thân thể nhỏ bé của cậu thì vừa vặn chui lọt.
Trên thùng còn in hình một con thỏ nhỏ dễ thương với hai cái tai dài lắc lư.
Đôi mắt Lâm An An sáng rỡ lên tức thì.
Ở ngoài trời ăn dầm nằm dề suốt từng ấy ngày, cũng đến lúc nên có một căn nhà rồi chứ!
Tiểu quái vật mềm nhũn vươn một cái xúc tu kẹp lấy chiếc bánh nướng, lại hóa ra thêm một xúc tu khác, “chộp” lấy cái thùng nhựa rồi lết lết kéo về phía căn biệt thự xa hoa mơ ước của mình.
Cuộc sống trên hành tinh hoang dã này, nói nhàm chán thì đúng là rất nhàm chán, nhưng cũng khá thong thả.
Lâm An An rất hiếm khi gặp con người. Từ lúc xuyên tới giờ, mới chỉ thấy được một người từ xa, mà người đó cũng biến mất chỉ trong nháy mắt. Những sinh vật còn lại toàn là dã thú và quái vật.
Tính tình bọn chúng đều khá nóng nảy, hở tí là động tay động chân. Là một quái vật non nớt cỡ bàn tay, Lâm An An chẳng dám lại gần xem đánh nhau, chỉ thích nấp trong bụi cỏ hoặc trèo lên cây hóng hớt, có hôm trời đẹp thì phơi nắng ngủ trưa, coi như giết thời gian.
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Lâm An An có việc quan trọng phải làm, cậu muốn đi tìm thêm vài món rác — khụ khụ, vài món “đồ dùng” để trang trí cho tổ ấm mới.
Phải có ghế sô pha chứ, trước sô pha thì đặt một cái bàn nhỏ để ăn cơm, rồi còn cần cả giường ngủ cỡ lớn nữa.
Lâm An An mất khá lâu lục lọi trong đống rác, cuối cùng cũng gom được một mớ nội thất ưng ý.
Trong lòng tiểu quái vật tràn đầy hạnh phúc, bắt đầu mơ mộng tới cuộc sống sang chảnh trong căn biệt thự tương lai.
Nhưng đời không như mơ.
Ngay khi Lâm An An vừa bày biện xong mọi thứ, bỗng nhiên trong khu vực nổi lên một cơn gió lớn.
Gió mạnh đến mức lá cây bị thổi phần phật, âm thanh ù ù vang vọng khắp nơi.
Để khỏi bị thổi bay lên trời, Lâm An An phải dán chặt người vào thân cây, mắt thấy một cây non bị gió quật nghiêng ngả, “bốp!” một phát đập trúng ngay biệt thự của cậu.
Rồi cái cây non đó kéo luôn cả căn biệt thự bay đi!
Lâm An An: “!!!”
Biệt thự xa hoa của cậu!!
Cậu còn chưa kịp dọn vào ở! Đồ đạc vừa mới bày xong! Mới chỉ mơ một chút thôi mà! Vậy mà nó… nó bay đi mất rồi QAQ!!!
Lâm An An tính đợi gió lặng sẽ đi tìm lại căn biệt thự yêu dấu.
Thế nhưng thời tiết hôm nay dường như cố tình chống lại cậu, gió vừa ngừng, mây đen lại ùn ùn kéo đến. Không lâu sau, một trận mưa to như trút nước dội thẳng xuống.
Đây là trận mưa lớn đầu tiên kể từ khi Lâm An An đến thế giới này.
Lá cây dày phía sau lưng từng giúp cậu che được mưa phùn lất phất, giờ lại bị từng giọt mưa lớn đập cho tan tác. Chẳng mấy chốc, cục than đen đã bị tắm một trận ra trò, toàn thân ướt sũng trông thật đáng thương.
Nhìn độ dày của tầng mây trên đầu, trận mưa này e là không dễ gì tạnh nhanh.
Lâm An An từ bỏ ý định ngủ lại trên chạc cây cả đêm. Cậu ôm lấy một chiếc lá to rồi chạy đến bên một tảng đá lớn, chui tọt vào một khe đá vừa vặn đủ thân hình.
Khe đá đó có thể chắn gió, bên ngoài tuy nhỏ nhưng bên trong lại khá rộng và khô ráo, miễn cưỡng cũng đủ cho một “tiểu bánh bao đen” như cậu cuộn tròn ngủ qua đêm.
Chiếc bánh nướng to vừa bị gặm mất một góc, lại bị nước mưa ngấm vào khiến nó ướt nhẹp mềm nhão, vốn đã chẳng ngon giờ lại càng kỳ quái.
———
Bận rộn cả ngày, tuy cuối cùng công sức đổ sông đổ bể, nhưng Lâm An An vừa đói vừa mệt, vẫn nuốt hết chiếc bánh nướng ỉu xìu vào bụng. Sau đó, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cơn mưa bất chợt ấy kéo dài suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, khi mưa đã tạnh, Lâm An An vẫn chưa từ bỏ hy vọng, lần theo hướng căn biệt thự bị cuốn bay tối qua mà đi tìm. Nhưng điều cậu thấy, chỉ là vài mảnh vỡ trôi nổi trên mặt đất còn đọng nước.
Những mảnh vỡ rơi vãi đầy đất, nếu không nhờ hình con thỏ nhỏ dễ thương in trên đó, Lâm An An cũng chẳng thể nhận ra đây từng là "biệt thự sang chảnh" của mình.
Cục bột đen nhỏ lặng lẽ đứng giữa cơn gió nhẹ lướt qua, cuối cùng đành im lặng rời đi, quyết định sau này sẽ lại nghĩ cách tìm chỗ ở mới.
Cơ hội mới chẳng để cậu đợi lâu.
Tối hôm đó, ngay khi Lâm An An vừa leo lên chạc cây chuẩn bị ngủ, trên bầu trời lại vang lên âm thanh gầm rú quen thuộc.
Cậu quái vật nhãi con lập tức tỉnh bơ, ngẩng đầu nhìn thấy một thùng tiếp tế đang rơi xuống từ trên trời.
Tiếng động của phi thuyền cũng đồng thời đánh thức những sinh vật khác quanh đó. Chỉ trong chốc lát, xung quanh điểm rơi của rương tiếp viện đã có không ít dã thú và quái vật kéo tới.
Lâm An An ôm lấy nửa chiếc bánh khô còn lại, rất tự nhiên mà chọn cho mình một góc tốt để ăn dưa hóng chuyện.
Đám dã thú và quái vật tụ lại lần này không có biến động gì quá lớn. Trong số những kẻ có mặt, Lâm An An đều từng gặp qua trong mấy trận tranh đoạt tiếp tế trước đây.
Bọn chúng đã quen thuộc sức mạnh của nhau, thế nên trận chiến lần này kết thúc khá nhanh. Kẻ chiến thắng là một con gấu đen to lớn — lần trước nó từng đứng thứ hai trong trận chiến giành tiếp viện.
Lâm An An vẫn còn nhớ rõ con gấu này. Ở lần trước, sau khi không cướp được phần tiếp tế, nó lẳng lặng bỏ đi, không thèm nhặt chút đồ nào.
Có vẻ như gấu đen rất có uy thế trong giới dã thú. Những con đến sau khi trông thấy nó đều không dám gây sự, chỉ im lặng đứng chờ ở một bên.
Xem ra trận chiến lần này đã hoàn toàn kết thúc, tiểu bánh bao ăn dưa nghĩ thầm trong bụng như vậy.
Thế nhưng, ngay sau đó, con gấu đen đang yên tĩnh ngồi canh tiếp tế lại bất ngờ đứng bật dậy, mắt nhìn thẳng về phía màn đêm xa xa.
Ở nơi đó, một bóng trắng bạc lấp ló hiện ra trong bóng tối…
Lâm An An trong lòng “oa” một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh xé một mẩu bánh nhỏ, tiếp tục bày ra dáng vẻ ngồi xem kịch.
Xem ra mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, trận tranh đoạt lần này có biến rồi.
Bóng dáng bạc trắng kia dần dần rõ ràng hơn. Khi đối phương dừng lại ngay bên cạnh thùng tiếp tế, Lâm An An cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ của nó —
Đó là một con sói lớn toàn thân bạc trắng!
Khác hẳn những con thú hoang lấm lem thường thấy lang thang ngoài đồng, con sói bạc này hiển nhiên được chăm sóc rất tốt: bộ lông dày óng ánh, đuôi rậm rạp, bốn chân mạnh mẽ cân đối, vừa nhìn đã biết không phải dạng dễ chọc.
Nhưng… đẹp trai quá đi mất!
Lâm An An chớp mắt lia lịa, trong lòng tràn đầy kinh ngạc lẫn cảm thán. Trong tất cả các sinh vật cậu từng thấy từ khi tới đây, con sói bạc này đúng là có “nhan sắc” cao nhất!
Tuy nhiên, trái với dự đoán của Lâm An An, gấu đen và sói bạc lại không hề lao vào đánh nhau.
Có vẻ như hai bên đã quen biết từ trước, hoặc từng giao đấu rồi nên đều rõ về thực lực của nhau. Khi sói bạc vừa xuất hiện, gấu đen lập tức chủ động nhường vị trí, lùi sang một bên.
Lâm An An thậm chí còn nhận ra gấu đen hơi cúi đầu xuống, hình như là… tỏ vẻ cung kính?
Sau khi thùng tiếp tế rơi xuống, sói bạc từ bên trong ngậm lấy không ít đồ ăn, nhưng lại không vội rời đi. Nó chỉ nhẹ nhàng nằm xuống bên gốc cây gần đó, bắt đầu thong thả thưởng thức bữa ăn tối.
Gấu đen là kẻ thứ hai lấy được đồ, dường như định lại gần cùng ăn với sói bạc. Nhưng vừa tiến thêm một bước, đã bị sói bạc lạnh lùng liếc qua một cái, thế là gấu đen lập tức quay đầu bỏ đi.
Cái cách nó vừa đi vừa ngoái lại, mỗi bước đều tràn đầy cảm giác cô đơn khi bị từ chối, khiến Lâm An An xem mà cũng phải xuýt xoa cảm thán.
Chẳng bao lâu sau, đám dã thú và quái vật khác lần lượt rút lui, chỉ còn lại mình sói bạc vẫn ung dung ăn uống tại chỗ.
Vấn đề là… chỗ sói bạc nằm chỉ cách cái cây nơi Lâm An An đang nấp chưa tới mười mét!
Sói bạc không đi, Lâm An An cũng chẳng dám hành động. Cậu chỉ có thể bám chặt trên nhánh cây, dựa vào ánh trăng lờ mờ mà cố gắng nhìn xem dưới đất có còn sót lại chiếc hộp hay cái rương nào có thể tận dụng làm biệt thự mới.
Nhưng chưa kịp tìm xong, một tiếng gào rống dữ tợn bất ngờ vang lên từ phía xa!
Lâm An An giật nảy người, theo bản năng rụt người xuống dưới tán lá. Nhưng sự tò mò lại khiến cậu không kiềm được mà thò đầu ra nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra.
—— Là một con quái vật tới trễ.
Con quái vật kia dài ngoằng, ước chừng có đến bốn con mắt và tám cái chân, hình dạng vừa dữ tợn vừa đáng sợ. Nó gầm gừ, nhe nanh múa vuốt lao thẳng về phía sói bạc, rõ ràng là định cướp đồ ăn.
Lâm An An âm thầm so đo trong bụng, cảm giác hình như cả người mình còn chưa to bằng một con mắt của cái quái vật khổng lồ kia.
Thế giới này đúng là quá khủng khiếp mà!
Lúc nhóc con còn đang lẩm bẩm tự nhủ trong lòng, phía dưới, sói bạc và quái vật đã lao vào nhau. Trong chốc lát, bụi đất tung bay, cỏ cây nát bét, cảnh tượng hỗn loạn đến mức lan cả đến chỗ nhóc con đang trốn trên cây.
Một thứ gì đó to đùng không rõ là gì bất ngờ bay vút ra khỏi chiến trường, rầm một tiếng rơi trúng ngay nhánh cây mà Lâm An An đang bám vào.
Nhóc con giật mình suýt rơi khỏi cây, nhưng khi nhìn rõ vật thể kia là gì thì mắt sáng rực lên.
Đó là một gói tiếp tế vẫn còn nguyên vẹn chưa bị phá hỏng! Nhìn hình vẽ bên ngoài thì bên trong chắc có thức ăn, nước uống, vài loại thuốc cơ bản và băng gạc cứu thương.
Quả thật là lộc trời ban mà!
Lâm An An nhìn một sói một thú vẫn đang đánh nhau chưa có dấu hiệu dừng, liền rón rén vươn mấy cái xúc tu nhỏ, tính dùng mấy chiếc lá che tạm cái gói tiếp tế kia lại.
Nhưng chưa đầy mấy giây sau, trận đánh dưới đất đã ngừng lại.
Con quái vật khổng lồ ngã rầm xuống đất, thân thể run lên một cái rồi nằm yên. Sói bạc vẫn đứng đó, hiên ngang như người chiến thắng, bên khóe miệng còn dính một vệt máu đỏ tươi. Ánh mắt sắc bén màu vàng kim lạnh lẽo quét thẳng về phía cái cây mà Lâm An An đang trốn!
Tiêu rồi!
Cả người nhóc con lập tức cứng đờ. Mấy cái xúc tu nhỏ đang bám trên lá cây cũng trượt ra, rơi nhẹ từ trên nhánh cây xuống.
Bị, bị phát hiện rồi!
Lâm An An da đầu tê rần, khóe mắt liếc thấy gói tiếp tế bên cạnh, liền vội dùng xúc tu đẩy nó ra phía trước như thể dâng lên lễ vật: “Anh kỉ!”
Đây không phải em trộm đâu!
Sói bạc vươn lưỡi ra, cuốn lấy vệt máu bên miệng một cách ung dung. Nó thu ánh nhìn lại, cúi đầu cắn lấy phần đồ ăn còn sót lại, rồi xoay người bỏ đi, để lại cho nhóc con một bóng lưng lạnh lùng mà ngầu lòi.
Lâm An An chớp chớp mắt, trong lòng cảm động không thôi.
—— Là người tốt đó! À không, là một con sói tốt bụng!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, đại ngân lang vừa được gắn mác “sói tốt” đột nhiên phát ra một tiếng gầm khàn đục, thân thể khựng lại rồi ngã gục xuống mặt đất.
Một luồng tinh thần lực dữ dội và cuồng loạn bùng phát từ cơ thể sói bạc, trong nháy mắt đã xé toạc gói tiếp tế trong miệng nó thành từng mảnh vụn.
Con quái vật nằm bất động bên kia cũng cảm nhận được sát khí ấy, liền giãy giụa bò dậy, cố gắng kéo cái thân thể đầy thương tích ra khỏi trung tâm cơn bạo động.
Phản ứng đầu tiên của Lâm An An là: Hóa ra con quái vật đó chưa chết!
Nhưng sau đó cậu bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía sói bạc đang gầm nhẹ trong đau đớn dưới đất.
Đây là... tinh thần lực bạo động?