Nhìn tiểu quái vật nhãi con trước mắt, Phong Vô trong nháy mắt thất thần.
Người bước vào Tội Tinh đều mắc hội chứng Alpha, Phong Vô đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hội chứng của hắn là tinh thần lực bạo động, mấy năm gần đây các đợt bạo động càng lúc càng nghiêm trọng, thời gian cách nhau cũng ngày càng ngắn lại.
Lần bạo động gần nhất không hề có dấu hiệu báo trước, lại kịch liệt đến dị thường, Phong Vô gần như nghĩ rằng mình sẽ không qua khỏi.
Nhưng hắn đã chịu đựng được.
Khoảnh khắc tinh thần lực bạo động kết thúc, Phong Vô gần như tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng ngay lúc ấy, ngoài khiếp sợ, hắn còn thấy cực kỳ nghi hoặc.
Trong khoảnh khắc thống khổ nhất vì tinh thần lực bạo động, hắn mơ hồ cảm giác được có người đang vuốt ve giữa hai hàng lông mày của mình.
Ấm áp lại mềm mại, mang theo một luồng hơi thở khiến người ta không nhịn được mà thở phào, nhẹ nhàng len lỏi vào thân thể hắn, có ý đồ xoa dịu tinh thần lực đang bạo động.
Và tinh thần lực của hắn dường như thực sự dịu lại một chút.
Lúc phát bệnh, Phong Vô không còn sức lực để suy nghĩ chuyện khác, đến khi tỉnh lại thì càng cho rằng luồng sức mạnh mềm mại đó chỉ là ảo giác khi lên cơn bệnh.
Hội chứng Alpha vốn không thể chữa trị hay làm dịu bằng bất kỳ phương pháp nào, sao có thể bị ảnh hưởng bởi một sức mạnh mỏng manh đến vậy?
Nhưng hắn mơ hồ cảm thấy, lần này sau khi bệnh phát qua, nỗi thống khổ trên cơ thể có vẻ nhẹ hơn so với trước kia.
Phong Vô hồi tưởng đêm hôm đó, lúc hắn phát bệnh, bên người chỉ có con quái vật vừa bị hắn đánh ngã và một tiểu nhãi con quái vật còn chưa trưởng thành.
Con quái vật kia khi hắn mới phát bệnh đã bỏ chạy, còn con nhãi con kia...
Phong Vô không biết nhãi con lúc đó có rời đi không, chỉ biết sau khi hắn tỉnh lại, nhãi con ấy cũng không thấy tung tích.
Sau khi hồi phục, Phong Vô đã định tìm kiếm nhãi con kia, nhưng ngoại ô Tội Tinh quá rộng, mà vì hội chứng Alpha nên hắn không dám sử dụng tinh thần lực quy mô lớn, thành ra cũng không tìm được dấu vết gì.
Cảm giác mềm mại truyền đến từ móng vuốt khiến Phong Vô rút khỏi dòng suy nghĩ.
Cảm giác mềm mại như vậy, đúng là rất giống với xúc cảm giữa lông mày khi ấy, nhưng… Phong Vô khẽ nhíu mày, con ấu thể này rõ ràng đến cả nói chuyện bằng hình thái thứ hai còn chưa biết, sao có thể sở hữu năng lực đối kháng hội chứng Alpha?
Lâm An An không biết Phong Vô lúc này đang nghĩ gì, nhưng lần tiếp xúc ngắn ngủi trước đó đã khiến Lâm An An có chút hiểu biết về con sói bạc này.
Ít nhất, con sói khổng lồ này sẽ không giống mấy con sư tử hay đại quái vật trước đó, ra tay với một nhãi con.
Có được niềm tin ấy, Lâm An An lập tức yên tâm, cuộn người thành một cục, trốn sau móng vuốt thô to của sói.
Sau đó hắn thò nửa cái đầu ra, hướng về con đại quái vật đang do dự trên sườn núi mà khiêu khích: “Anh kỉ!”
Con quái vật trên sườn núi dường như rất sợ sói bạc, nó gầm lên một tiếng, bốn đôi con mắt đỏ rực loé lên ánh nhìn không cam lòng.
Lâm An An cuối cùng cũng nhớ ra vì sao con quái vật này lại trông quen mắt như vậy.
Chẳng phải là con đã từng giao đấu với sói bạc đêm hắn phát bệnh, nhưng bị đánh cho thê thảm đó sao!
Sói bạc hơi nhướn mi, đồng tử vàng sẫm toả ra uy áp khoá chặt hướng về phía đại quái vật, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm thấp đầy đe dọa.
Chỉ một tiếng thôi đã khiến con quái vật toàn thân giật bắn, cụp đuôi xám xịt mà chạy mất.
Lâm An An: “Anh kỉ!”
Lang ca uy vũ! Lang ca ngầu lòi! Lang ca đúng là vương giả nơi hoang dã!
Tiểu nhãi con làm mặt quỷ với bóng lưng con quái vật đang chạy trối chết.
Ác gặp ác... Ấy không, Lang ca mới không phải là ác nhân đâu!
Giây kế tiếp, sói bạc đổi tư thế, nhãi con đang trốn sau móng vuốt liền bị một chạm nhẹ của cái móng to làm lăn vài vòng trên mặt đất, bị quăng thành một cái bánh nhãi con.
Lâm An An: “...Anh kỉ!” Lang ca nhẹ tay thôi mà!
Sói bạc rũ mắt nhìn cậu một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn về xa xăm, còn lười biếng ngáp một cái.
Lâm An An từ dưới đất bò dậy, đánh bạo tiến lại gần hỏi: “Anh kỉ?”
Lang ca một mình lưu lạc nơi chân trời?
Sói bạc giật giật tai, không lên tiếng.
Lâm An An liền nói tiếp: “Anh anh kỉ kỉ?”
Một mình cô đơn không? Thiếu tiểu đệ không? Ngươi xem ta thế nào? Rất ngoan, rất nghe lời, lại còn biết thổi cầu vồng nịnh nọt!
Lâm An An thao thao bất tuyệt một chuỗi, thấy sói bạc không từ chối cũng không đuổi mình đi, lập tức vui mừng mà vỗ cái móng vuốt: “Anh kỉ!”
Vậy coi như ngươi chấp nhận rồi nhé!
Sói bạc cuối cùng cũng cúi đầu, ánh mắt vàng sẫm khẽ nhìn thoáng qua tiểu nhãi con đang líu ríu bên cạnh.
Phong Vô: ? Cái ngôn ngữ gì thế, nghe chẳng hiểu gì cả.
***
Một sói một nhãi con tổ đội thành công, trở thành một phong cảnh xinh đẹp nơi ngoại ô Tội Tinh.
Hừng đông, Lâm An An vươn vai, xúc tu mềm mại múa loạn trong không trung một lát, giãy giụa bò ra khỏi lớp lông dày của sói bạc.
Vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt thú vàng sẫm của sói bạc.
Con nhãi con chột dạ gãi mũi: “Anh kỉ.”
Cậu không cố ý ngủ đè lên đuôi Lang ca đâu, chỉ là đuôi Lang ca giữ ấm lại chắn gió, cậu nhịn không nổi thôi qwq.
Cái đuôi đối với hình thái thứ hai của tất cả mọi người đều là chỗ cực kỳ mẫn cảm, nhưng Phong Vô cũng không định chấp nhặt với một con nhãi con.
Phong Vô đã ăn hết lương khô, hôm nay phải ra ngoài kiếm ăn.
Sói bạc đứng dậy đi về phía xa, bước đi tùy ý mà mang theo khí thế người thường khó lòng sánh kịp.
Lâm An An oa một tiếng, vội vàng nhảy nhót đuổi theo: “Anh kỉ!”
Lang ca đợi em với!
Phong Vô bước chân khựng lại, xoay người cúi đầu, mở cái mồm to đầy răng nanh.
Lâm An An: “! Anh anh anh kỉ kỉ!!”
Lang ca đừng đừng – đừng ăn em oaa!!!
Nhãi con hoảng sợ.jpg
Giây sau, sói khổng lồ nhẹ nhàng ngậm lấy gáy nhãi con, quăng thẳng lên lưng mình.
Lâm An An choáng váng ngẩng đầu, phát hiện tầm nhìn của mình bị lông trắng dày đặc trên lưng Lang ca che kín.
Con nhãi con hậu tri hậu giác nhận ra Lang ca không phải muốn ăn mình, lập tức yên tâm.
“Anh kỉ!”
Lang ca đúng là siêu dịu dàng!
Sói bạc chạy cực nhanh, Lâm An An chỉ có thể nằm sấp, xúc tu nhỏ nắm chặt lớp lông dày mới tránh được bi kịch bị văng ra ngoài.
Như cảm nhận được cậu chưa quen, Phong Vô hơi giảm tốc độ lại.
Nhãi con gian nan thò đầu ra khỏi lớp lông, nhìn quanh.
Sói bạc đã đưa cậu đến khu vực hắn chưa từng đặt chân tới, nơi này cũng hoang vu, nhưng có vẻ náo nhiệt hơn.
Lâm An An nghe thấy chim hót và tiếng ríu rít của các loài động vật nhỏ, cũng nghe được một số âm thanh mang theo tinh thần lực, nhưng cũng phát hiện không ít động vật bình thường không có chút hơi thở tinh thần lực nào.
Hóa ra thế giới này cũng có động vật bình thường.
Quái vật nhãi con đang trầm tư thì trên trời lại vang lên tiếng phi hành khí, Lâm An An ngẩng đầu nhìn, thấy một rương tiếp tế rơi xuống từ nơi rất xa.
Thấy sói bạc không có ý định hành động, Lâm An An khó hiểu: “Anh kỉ?”
Không định tranh đoạt rương tiếp tế à?
Phong Vô không hiểu ngôn ngữ của nhãi con, vẫn đứng yên tại chỗ. Không lâu sau, phi hành khí bay đến trên đầu họ, ném xuống một rương tiếp tế nữa.
Lâm An An lập tức hiểu ra, hóa ra rương tiếp tế không chỉ có một.
Các quái vật dã thú xung quanh nhanh chóng xông tới, trận chiến tranh đoạt rương tiếp tế không thể tránh được.
Lâm An An hơi do dự, không biết có nên trốn đi một nơi, để Lang ca không bị vướng bận mà dễ ra tay, hay cứ tiếp tục trốn trong lông Lang ca, tranh thủ kiếm cái hộ thuẫn tinh thần lực.
Còn chưa nghĩ ra thì một tầng hộ thuẫn tinh thần lực đã bao phủ lấy cậu.
Luồng hơi thở quen thuộc khiến Lâm An An cảm động không thôi: “Anh kỉ!”
Quả nhiên là đại ca hiểu lòng em!
Rương tiếp tế sắp rơi xuống đất, trận chiến cũng chính thức bắt đầu.
Con nhãi con màu đen trốn trong lông sói, hai cái xúc tu mềm mại nắm chặt lớp lông giữ thân hình ổn định, lại hóa ra hai cái xúc tu khác, giơ cao lên cổ vũ cho sói bạc.
“Anh kỉ anh kỉ anh anh kỉ kỉ!”
Lang ca cố lên! Lang ca ngầu lòi! Lang ca đánh cho tụi nó bò lết luôn!!!
Trận tranh đoạt kết thúc rất nhanh, sói bạc giành chiến thắng áp đảo, ngẩng đầu nhìn bốn phía, không nhịn được hất hất đầu.
Con nhãi con ồn ào quá, làm ngứa cả tai hắn.
Tiếp tế rơi xuống, Phong Vô không khách khí nhét một bao lớn vật tư vào miệng túi mang đi.
Lâm An An mắt tinh phát hiện một hộp in hình thỏ nhỏ, lập tức dùng xúc tu kéo kéo lông sói.
Sói bạc hơi khựng bước, cảm thấy nhãi con bò lên tới đỉnh đầu, thò ra một xúc tu mềm dẻo chỉ vào cái hộp.
Phong Vô cúi đầu, thấy hộp in hình thỏ nhỏ ấy là đặc sản của một hành tinh nào đó trong đế quốc, bên trong là mấy loại đồ ăn vặt có hình thức đẹp nhưng vị thì chẳng ra gì.
Đúng là nhãi con, chỉ thích mấy thứ màu mè hoa lá.
Sói bạc dùng trảo móc lấy hộp, ném vào túi đựng vật tư.
Lâm An An mãn nguyện bò về lại lưng sói, một lần nữa cuộn tròn thành cái bánh nhãi con. Phải nói thật, lưng Lang ca thật sự thoải mái, lông mềm ấm áp vừa phải, thoải mái đến mức Lâm An An muốn lấy đây làm nhà luôn.
— Với điều kiện là đối phương đừng chạy nhanh như vậy.
Con nhãi con nắm chặt lông sói, cả người bị xóc đến choáng váng đầu óc, mấy lần suýt nữa bị văng xuống.
“Anh kỉ!”
Lang ca chậm chút đi! Em say xe... à không, em say sói rồi!!!
Cùng lúc đó, trong một phòng nghiên cứu thuộc trung tâm nghiên cứu hội chứng Alpha, trên màn hình lớn là hình ảnh sói bạc đang chạy như bay, tốc độ nhanh đến mức thân ảnh mờ thành bóng tàn.
“SSS quá nhanh, màn hình theo không kịp.” Có người bất đắc dĩ nói.
“Không sao.” Người dẫn đầu phất tay, bảo người kia chiếu đoạn lúc tranh đoạt rương, “Phóng to thêm chút.”
Trên màn hình, khi sói bạc cúi đầu phóng tới, người dẫn đầu chỉ vào phần gần cổ trên lưng sói bạc: “Chỗ này, phóng to.”
Ở đó, một bóng đen tròn mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ trong màn hình, nhưng do tương phản rõ rệt giữa trắng và đen nên khá nổi bật.
“Đây là gì?”
Mọi người trong phòng nghiên cứu nhìn nhau đầy mờ mịt.
***
Ăn no nê một bữa, Lâm An An thỏa mãn lăn trên bãi cỏ.
Thế giới này hình như chủ yếu là lương khô, mùi vị với khẩu cảm đều chẳng ra gì, nhưng giờ không phải lúc kén ăn, có cái mà ăn đã là tốt rồi.
Đêm dần buông, chân trời đã bị bóng tối bao phủ.
Phong Vô vẫn đang ăn gì đó. Hắn ăn rất nhanh, nhưng sức ăn lớn quá nên tới giờ vẫn chưa xong.
Nhãi con luôn ghé sát bên hắn đột nhiên nhúc nhích, Phong Vô hơi nghiêng đầu, mắt thú lặng lẽ quan sát xem nó định làm gì.
Nhãi con lười biếng vươn mình, chậm rãi bò đến hộp đồ ăn in hình thỏ nhỏ, xúc tu mềm mại vỗ trái vỗ phải, mãi vẫn không mở nổi hộp.
Một lát sau, Lâm An An quay đầu nhìn sói bạc, xúc tu thử đặt lên cái móng to lông xù.
“Anh kỉ?”
Lang ca, cho mượn móng chơi chút?
Cặp mắt to đen láy của nhãi con chớp chớp, Phong Vô cúi đầu nhìn cậu, không đáp, cũng không nhúc nhích.
Lâm An An coi như hắn đồng ý, cố sức kéo hộp thỏ nhỏ lại, nhắm ngay móng nhọn của sói mà ấn xuống một cái, trên hộp lập tức hiện một lỗ nhỏ vừa đủ.
Phong Vô: “...”
Lâm An An dùng móng sói chọc vài cái lỗ nữa, mở ra một cửa động nhỏ bằng bàn tay, lôi từng gói đồ ăn vặt ra khỏi hộp, sau đó ——
Tự mình chui vào.
Phong Vô: “???”
Đây rốt cuộc là con nhà ai thế?
Sao lại kỳ quặc thế này.
Giấc ngủ đó của Lâm An An cũng không kéo dài, cậu bị một tiếng thú gầm đánh thức.
Nhãi con trong biệt thự thỏ nhỏ trở mình, nghĩ bụng bên ngoài có Lang ca rồi, trời có sập cũng không tới lượt cậu đi đánh nhau.
— Dĩ nhiên là xạo.
Muốn hóng chuyện hơn là ngủ, Lâm An An thò đầu ra khỏi hộp, định xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiếng thú gầm càng lúc càng gần, sói bạc dường như cũng thấy đối phương, nhưng hoàn toàn không có ý muốn di chuyển.
Lâm An An đang thắc mắc thì phát hiện thân ảnh đang tiến tới dưới ánh trăng đó trông hơi quen mắt.
Là một con gấu đen.
Sói bạc không hoảng, Lâm An An cũng không hoảng, thậm chí còn lấy ra một gói bánh quy nhỏ, định nhâm nhi giải buồn.
Ngay sau đó, cậu thấy con gấu đen kia biến hình, chỉ trong chớp mắt, gấu đen to lớn đã hóa thành một người đàn ông vạm vỡ.
Lâm An An: “???”
Bánh quy rớt xuống đất.gif
Giây kế tiếp, sói bạc cũng đứng lên, dưới ánh mắt của Lâm An An, hóa thành một người đàn ông.
Tóc bạc mắt vàng, ngũ quan sâu sắc, bên trên lông mày trái có một vết sẹo dữ tợn, màu da lúa mạch, khiến hắn trông hơi hung hãn.
Lâm An An đần người.
Sao, sao lại còn có thể biến hình được nữa?!
Một gấu một sói biến thân, mang đến cho Lâm An An cú sốc lớn, khiến cậu một lần nữa nhận ra — đây là một thế giới hoàn toàn khác với nơi cậu từng sống.
Sói bạc hóa thành người, cũng chính là Phong Vô, nói: “Chuyện gì?”
Gấu đen hóa thành người đàn ông tên là Hùng Anh Tuấn, hắn đang nhìn chằm chằm con nhãi con trên mặt đất, nghe vậy liền thu mắt lại nói: “Nghe nói ở thành C có một buổi đấu giá, sắp tung ra thuốc.”
Phong Vô nói: “Cũng chỉ là thuốc giả thôi. Nếu thuốc trị hội chứng Alpha thật sự nghiên cứu thành công, sao có thể tới lượt một nơi nhỏ như thành C của Tội Tinh công bố chứ.”
“Nói thì là vậy.” Hùng Anh Tuấn mặt mày ngưng trọng, “Nhưng lão Tứ sắp không xong rồi.”