Lâm An An rất quen thuộc với hiện tượng tinh thần lực bạo động.
Ở thế giới cũ của cậu, tinh thần lực bạo động cũng không hiếm gặp. Là một trị liệu sư, Lâm An An từng tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân như vậy.
Trong hiểu biết của cậu, tinh thần lực bạo động thường có nguyên nhân — ví dụ như điều khiển cơ giáp vượt quá khả năng chịu đựng của tinh thần lực, hoặc sau một trận chiến quá tải, hoặc cố ép sử dụng tinh thần lực khi bản thân đã kiệt sức... vân vân.
Nhưng lần này, con sói khổng lồ trước mắt lại rất khác. Tình trạng tinh thần lực bạo động của nó đến quá đột ngột. Trận chiến khi nãy đối với nó mà nói gần như chẳng mất bao nhiêu sức, hoàn toàn không đến mức bị quá tải.
Lâm An An cảm thấy rất khó hiểu, nhưng tình huống hiện tại không cho phép cậu nghĩ nhiều, đành tạm gán hiện tượng kỳ quái này cho sự khác biệt giữa các thế giới.
Không do dự quá một giây, cậu liền bắt đầu bò về phía gốc cây.
Cơn đau đớn do tinh thần lực bạo động gây ra hiển nhiên không hề nhẹ. Sói bạc to lớn đang cuộn tròn thân thể, Lâm An An có thể thấy rõ từng cơn run rẩy đang bị nó cố kìm nén.
Cậu hơi bất ngờ trước tư thế này của con sói.
Cậu từng thấy rất nhiều người rơi vào trạng thái tinh thần lực bạo động, nên biết rõ: khi tinh thần lực mất kiểm soát, việc cuộn tròn cơ thể có thể giúp giữ phần lớn ảnh hưởng trong chính bản thân mình, từ đó giảm thiểu tổn thương cho người xung quanh.
Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa với việc bản thân người đó sẽ phải chịu đựng đau đớn gấp bội.
Lâm An An vận một tầng kết giới phòng hộ bằng tinh thần lực lên người, rồi nhanh chóng ngược dòng khí rối loạn do tinh thần lực bạo động sinh ra, đi đến cạnh con sói khổng lồ.
Sói bạc nhắm chặt hai mắt, cổ họng phát ra tiếng gầm đau đớn đè nén.
Tới gần hơn, cậu mới chú ý thấy trên mặt nó có một vết sẹo kéo dài từ giữa trán chéo sang, nếu lệch thêm một chút nữa là sẽ tổn thương đến mắt.
Lâm An An thật cẩn thận tiến thêm một chút, vươn cái xúc tu nhỏ mềm mại chạm nhẹ vào giữa trán sói.
Có lẽ vì lực của sinh vật nhỏ con này quá nhẹ, nên con sói không phát hiện ra có ai đến gần.
Tinh thần lực yếu ớt, mảnh mai từ xúc tu nhỏ bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể sói, âm thầm giúp ổn định tinh thần lực đang bạo động.
Một lúc sau, sinh vật nhỏ thu xúc tu về, thở dài trong lòng.
Tinh thần lực của cậu mới khôi phục được một ít, chỉ đủ giúp tạm thời làm dịu cơn bạo động, chứ không thể hoàn toàn khống chế giúp nó.
Dù vậy, luồng tinh thần lực mảnh này cũng đã đủ để con sói bạc vượt qua nguy cơ lần này một cách an toàn.
Trước khi rời đi, Lâm An An còn dùng xúc tu vỗ nhẹ lên móng vuốt đầy lông xù của sói: “Anh kỉ!”
Coi như là một phần thưởng nho nhỏ cho sự giúp đỡ của cậu vậy.
Dưới màn đêm tăm tối, sinh vật nhỏ kéo theo túi đồ tiếp tế rời đi.
Không biết bao lâu sau, sói bạc đang cuộn tròn cuối cùng cũng dừng gầm, chậm rãi hé mở mí mắt, lộ ra đôi đồng tử màu vàng sẫm phủ đầy tơ máu.
***
Trung tâm nghiên cứu của Đế quốc Alpha.
Trung tâm này được thành lập từ năm xảy ra vụ nổ lớn trong vũ trụ. Kể từ khi những căn bệnh lạ không rõ nguồn gốc bắt đầu xuất hiện lác đác khắp tinh hệ, Đế quốc lập tức cho xây dựng một cơ sở nghiên cứu như vậy.
Loại bệnh lạ không thể chữa khỏi này được đặt tên chung là Hội chứng Alpha, và tên của trung tâm nghiên cứu cũng bắt nguồn từ đó.
Lúc này, trong một căn phòng nghiên cứu thuộc viện, vầng sáng lơ lửng trên không trung bắt đầu phát ra cảnh báo nhắc nhở.
“Tích –– tích, đã phát hiện tung tích nhận vật mục tiêu, xin chọn chế độ theo dõi hình ảnh… Đã chọn chế độ 10 mét!”
Hình ảnh trong quầng sáng nhanh chóng phóng to, thân ảnh con sói bạc khổng lồ xuất hiện rõ ràng trên màn hình ánh sáng.
Bên cạnh còn hiện lên một quầng sáng nhỏ, phía trên là hồ sơ nhân vật:
【 Danh hiệu: SSS
Tên: Phong Vô
Thân phận: Nguyên soái
Tình trạng Alpha: Tinh thần lực bạo động
……】
“SSS hôm nay trông có vẻ không tệ lắm.” Có một nhân viên nghiên cứu lên tiếng.
“Không được chủ quan.” Người khác nói, “Lần tinh thần lực bạo động trước của SSS cũng đã cách một vòng rồi, tính theo thời gian thì có lẽ trong hai ngày tới sẽ lại phát tác.”
Mấy người tạm thời gác lại công việc đang làm, cùng nhau theo dõi tình trạng của con sói bạc trong màn hình.
Sói bạc đang cúi đầu ăn dưới tán cây dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, khẽ liếc về phía màn hình, đôi đồng tử màu vàng sẫm lạnh lẽo, sắc bén khiến các nhân viên nghiên cứu dù đang cách một lớp hình ảnh cũng theo phản xạ căng cứng toàn thân, nín thở. Chờ đến khi con sói thu ánh mắt lại, mọi người mới đồng loạt thở phào, tiếp tục ghi chép số liệu cơ thể của nó.
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên vang lên âm thanh cảnh báo.
“Kỳ lạ, sao quanh khu vực đó lại xuất hiện thêm dấu hiệu sinh mệnh khác?”
Một nhân viên nghiên cứu khác lập tức điều khiển màn hình, chuyển sang vị trí hệ thống cảnh báo cũng lập tức sửng sốt: “Không có ai mà?”
“Báo nhầm à?” Anh ta lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó nhíu chặt mày, “Không đúng! Ở đó có cái gì đang động!”
Màn hình lập tức phóng to, cuối cùng bọn họ cũng tìm thấy sinh vật vừa được hệ thống quét trúng ——
Là một sinh vật nhỏ bằng bàn tay người trưởng thành, toàn thân đen nhánh, thân thể mềm mại đen tuyền như mực. Lúc này nó đang trốn giữa đám lá cây rậm rạp, dường như vừa bị con sói bạc cách đó không xa dọa cho sợ hãi.
Các nhân viên nghiên cứu đều sửng sốt.
“Một sinh vật non nớt như thế, sao lại xuất hiện ở vùng ngoại ô Tội Tinh?”
Có người lập tức tra danh sách người bệnh của Tội Tinh những năm gần đây: “Còn đang ở giai đoạn hình thái thứ hai, tức là kỳ thiếu niên, sinh vật nhỏ này lớn nhất cũng chỉ khoảng ba tuổi. Trong danh sách ấu tể được đưa đến Tội Tinh ba năm trở lại đây, hoàn toàn không có hồ sơ của đứa nhỏ này.”
Mọi người im lặng, đồng loạt thở dài trong lòng.
Không phải ấu tể của Đế quốc, vậy chỉ có thể là ấu tể bên Liên Bang hoặc đám tinh tặc.
Nhưng bất kể là bên nào, một sinh vật còn nhỏ như vậy đã bị đưa đến Tội Tinh, trong lòng bất cứ ai nhìn thấy cũng khó mà thoải mái nổi.
Một người tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, giọng khàn khàn:
“Hội chứng Alpha... mẹ nó thật sự đáng chết!”
Mà ngay khi họ đang quan sát sinh vật nhỏ không rõ danh tính kia, dưới tán cây, sói bạc đã vừa kết thúc trận giao đấu với con quái vật lớn đột ngột xuất hiện.
Trận chiến này không khiến các nhân viên nghiên cứu chú ý nhiều. Họ quá rõ sức chiến đấu của sói bạc, tự nhiên biết con quái vật kia căn bản không thể đe dọa được nó.
Nhưng chưa bao lâu sau khi con quái vật bị đánh bại, hệ thống đột nhiên vang lên cảnh báo:
“Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số tinh thần lực mục tiêu bất thường! Chỉ số tinh thần lực mục tiêu bất thường!!!”
Các nhân viên lập tức thoát khỏi trạng thái quan sát trước đó, đang chuẩn bị ghi lại tình trạng hiện tại của sói bạc để tiếp tục nghiên cứu, thì một tiếng “rắc” vang lên — màn hình lập tức chìm vào bóng tối.
Tinh thần lực bạo động của sói bạc đã trực tiếp phá hủy thiết bị giám sát ở khu vực gần đó, khiến họ không thể theo dõi tình trạng hiện tại của nó nữa.
Phòng nghiên cứu yên lặng một thoáng.
“Lần này tinh thần lực bạo động của SSS nghiêm trọng hơn rồi.”
“Mau điều phối các thiết bị theo dõi ở vùng phụ cận để kiểm tra tình hình!” Người bên cạnh ra lệnh. “Hi vọng lần này SSS vẫn có thể vượt qua.”
Có người đột nhiên nhớ ra điều gì: “Vừa nãy... ấu tể kia ——”
Hắn chỉ nói nửa câu, nhưng tất cả mọi người trong phòng đều hiểu. Sinh vật nhỏ kia chỉ cách sói bạc chưa đến 10 mét. Ở khoảng cách gần như vậy, phải hứng trọn tinh thần lực bạo động cường đại như thế...
E rằng lành ít dữ nhiều.
Màn hình mới được điều phối nhanh chóng chuyển đến vị trí mục tiêu, có người kinh ngạc lẩm bẩm: “Sao lại như vậy...”
Ở khu vực mục tiêu, không còn ai cả — ngay cả con sói bạc vốn đang trong trạng thái tinh thần lực bạo động cũng đã biến mất không để lại dấu vết.
***
Lượng đồ ăn trong túi tiếp viện lần này khá phong phú, Lâm An An ăn một vòng mới coi như xong.
Trong quãng thời gian đó, lại có không ít túi tiếp tế được thả xuống khu vực này. Lâm An An vẫn chưa từ bỏ kế hoạch tìm “nhà mới”, nhưng vẫn chưa thể kiếm được một cái hộp nào thật sự phù hợp.
Những hộp kia thì hoặc là quá nhỏ, hoặc là quá to, có cái thì nặng đến mức không thể di chuyển, có cái thì quá nhẹ, chỉ cần gió thổi một cái là bay mất.
Khó khăn lắm mới tìm được một cái kích thước vừa vặn, thì sáu mặt đã thủng mất năm cái lỗ lớn, ngủ trong đó chẳng khác nào ngủ ngoài trời.
Mãi cho đến hôm nay, lại có một đợt tiếp tế mới được thả xuống từ phi hành khí.
Lâm An An đã ăn hết đồ dự trữ rồi. Mục tiêu lần này, ngoài chuyện tìm nơi trú ẩn, còn phải nghĩ cách giải quyết luôn vấn đề ăn no cho mấy ngày tới.
Vận may của cậu lần này vẫn không tệ, không chỉ nhặt được một túi lương khô nén, mà còn tìm thấy một căn biệt thự xa hoa mới tinh.
Nhìn hoa văn con thỏ nhỏ quen thuộc in trên biệt thự, Lâm An An cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng ngay lúc cậu đang kéo biệt thự thỏ nhỏ chuẩn bị rời đi, một tiếng gầm vang như sấm đột ngột vang lên phía sau.
Quay đầu nhìn lại — một con sư tử lông vàng khô khốc đang ở đó.
Lâm An An: “!!!”
Sư tử dường như đã mất đi lý trí, hai mắt đỏ rực, vẻ mặt hung dữ, vừa gầm vừa lao thẳng về phía sinh vật nhỏ như bàn tay này.
Da đầu Lâm An An như nổ tung, không cần nghĩ gì nhiều, cậu lập tức ném căn biệt thự thỏ nhỏ trong tay xuống, cắn răng ném luôn cả túi lương khô sang một bên, sau đó xoay người bỏ chạy.
Vừa chạy vừa ra sức hét: “Anh kỉ anh kỉ!!”
Ăn lương khô đi, đừng ăn tui!
Tui chỉ là một nhãi con nhỏ xíu, còn chưa đủ nhét kẽ răng ngài đâu QAQ!!
Túi lương khô kia tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối còn đỡ đói hơn ăn một sinh vật nhãi con như cậu.
Lâm An An rõ ràng hy vọng mục tiêu của con sư tử là đồ ăn, nhưng đối phương hoàn toàn làm ngơ với túi lương khô, vẫn tiếp tục đuổi sát phía sau cậu.
Sư tử chạy rất nhanh, chỉ mấy hơi thở đã thu hẹp khoảng cách đáng kể. Lâm An An thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở phì phò như dã thú của nó, tiếng gầm rống khiến da đầu tê rần gần như đã vang lên sát bên gáy.
Cậu bi thương hét lên một tiếng “anh kỉ!”, trong khổ sở tự giễu bản thân, có khi nào mình là người xuyên không có thời gian sống ngắn nhất trong lịch sử rồi không?
Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.jpg
Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng kêu oan của cậu, đúng vào khoảnh khắc chân trước của con sư tử sắp sửa chạm đến người Lâm An An — một tiếng gầm giận dữ khác lại vang lên từ phía xa.
Con sư tử vẫn kiên trì đuổi theo phía sau bị tiếng gầm giận dữ này thu hút, đôi mắt đỏ ngầu quay sang nhìn.
Đó là một con quái vật khổng lồ, có tám cái xúc tu thật dài, dáng vẻ cực kỳ giống một con bạch tuộc khổng lồ.
Sự xuất hiện của bạch tuộc lớn khiến sư tử chuyển hướng chú ý. Nó dừng chân lại, giận dữ gầm lên về phía bạch tuộc.
Bạch tuộc khua múa xúc tu, lao vút tới rất nhanh, vừa khéo chắn giữa nó và sư tử.
Lâm An An ngẩn người, trong lòng vui mừng thầm nghĩ: Thì ra con bạch tuộc quái vật này không nhằm vào mình!
Cậu lập tức quay người, chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn mà bỏ chạy.
Trước khi rời đi, bạch tuộc đang dây dưa với sư tử còn liếc cậu một cái, thấy cậu vẫn đứng ngây ra thì cố ý vươn một xúc tu, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.
Tựa như đang nói: “Còn ngẩn người làm gì! Chạy mau đi!”
Lâm An An cảm động hét một tiếng “anh kỉ!”, cảm ơn bạch tuộc, thấy đối phương đang hoàn toàn chiếm thế thượng phong thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
— Quả nhiên vẫn là người tốt, à không, quả nhiên vẫn là quái vật tốt nhiều hơn!
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Lâm An An vòng về điểm tiếp viện, tìm lại được túi lương khô mà cậu đã vứt bỏ.
Đây là khẩu phần ba ngày của cậu, không thể lãng phí được!
Vừa thoát khỏi nanh vuốt sư tử, Lâm An An vừa đói vừa mệt, tính tìm một gốc cây gần đó ẩn nấp, ăn chút gì đó rồi mới sắp xếp nhà mới.
Nhưng vận may của nhãi con hôm nay dường như đã dùng hết, cậu còn chưa kịp bò đến gốc cây, thì cách đó không xa lại vang lên một tiếng gầm rống!
Lần này xuất hiện là một con quái vật khổng lồ với bốn đôi mắt và tám chân, dáng vẻ có chút quen mắt.
Lâm An An không kịp suy nghĩ nhiều, túi lương khô còn nóng tay lập tức bị ném đi lần nữa.
Quái vật kia rõ ràng nhắm vào đồ ăn, nó nhảy vọt lên, há to cái miệng đầy răng bén, chuẩn xác bắt lấy túi lương khô.
Nhân cơ hội đó, nhãi con lập tức phóng hết tốc lực, chạy về hướng mà bạch tuộc vừa xuất hiện.
Con quái vật vừa rồi to lớn và lực lưỡng, trốn trên cây tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt. Nếu nó tiếp tục truy đuổi, thì con đường sống duy nhất của Lâm An An chính là, chạy đến tìm con bạch tuộc đã từng thể hiện thiện ý với cậu.
Một túi lương khô nho nhỏ đối với một con quái vật to lớn, rõ ràng không thể khiến nó no bụng.
Quả nhiên, phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng gầm rống mỗi lúc một gần, khiến lòng Lâm An An trùng xuống.
Cậu đã cố gắng hết sức, huyễn hóa ra nhiều xúc tu nhất để chạy, nhưng vẫn không sao thoát được tốc độ của con quái vật phía sau.
Cùng là tám chân, tại sao lại khác nhau đến thế chứ!
Lâm An An rơi vào tuyệt vọng, chỉ muốn khóc mà không có nước mắt, trong lòng lẩm bẩm. Chẳng lẽ cậu thật sự phải chết ở chỗ này?
Ngay khoảnh khắc kế tiếp, dưới chân cậu trống rỗng, “anh kỉ”. Cậu hét to một tiếng, cả người lăn nhào về phía trước.
Đó là một sườn núi nhỏ hơi dốc, bị đám cỏ cao hơn cả cậu che khuất, nên hoàn toàn không phát hiện ra.
Sinh vật nhỏ như lòng bàn tay bị cảm giác không trọng lực đột ngột làm cho kinh hãi, dồn hết sức lực rút toàn bộ tám xúc tu lại, cuộn tròn bản thân thành một quả cầu đen nhánh nhỏ xíu, lộc cộc lăn xuống sườn dốc.
Phương pháp chạy trốn này nhanh hơn hẳn dùng xúc tu nhiều!
Lâm An An cố gắng thò ra hai xúc tu bé xíu, nhắm chặt mắt che lấy cái trán mềm, mặc cho bản thân lăn lăn lăn, cuối cùng đập phải một vật mềm mại đầy lông.
Đầu óc quay cuồng, Lâm An An ngồi dậy, ngẩng đầu theo cây cột lông trắng mềm mịn kia nhìn lên, đối diện là một đôi đồng tử thú màu vàng sẫm.
Trông có vẻ quen mắt.
Cậu nhìn thêm lần nữa.
Ánh mắt Lâm An An sáng rực: “Anh kỉ!!”
Là con sói bạc tinh thần lực từng bạo động trước đó!