“Chúng ta chính là không yên tâm về con!”
Một thanh âm già nua mệt mỏi vang lên, tấm mành trong buồng được vén lên, một người đàn ông chống gậy bước ra, đó chính là Vinh Bán Thành.
Rõ ràng chưa quá 30 tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như một người 50 tuổi. Vốn là một phú gia thành thục anh tuấn, nhưng chỉ vì gia đạo sa sút, chịu đủ thói đời nóng lạnh, lại bị bạn tốt đâm sau lưng, nhân lúc người ta gặp nạn còn giáng thêm cho một đòn, kết quả chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy hai tháng đã già đi hơn hai mươi tuổi, một đầu tóc đen hơn phân nửa đều đã bạc trắng.
Vinh Thanh và Trang Hiền lập tức đi tới, một người bên trái, một người bên phải đỡ Vinh Bán Thành.
“Cha, trước đây không phải đã nói với ngài rồi sao? Con có tư chất tu tiên, sau này con sẽ gia nhập Lăng Vân Phái, sẽ trở thành tiên sư, nhưng trước đó con phải an bài cho ngài đâu vào đấy. Chờ sau này con tu luyện thành công, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, con nhất định sẽ quay lại đón các ngài! Hơn nữa, hiện tại trong thôn Lưu gia độc chiếm thế lực, nhìn vào những hành động của Lưu gia đối với chúng ta, cùng với thái độ phò cao dẫm thấp của các thôn dân hiện tại, cho dù phụ thân bằng lòng an phận làm lại nghề nông trồng chè, người nhà Lưu gia sẽ không còn tìm chúng ta gây phiền toái sao? Về sau, cuộc sống cho dù có phải mãi mãi nhẫn nhục chịu đựng, bọn họ cũng không nhất định sẽ buông tha chúng ta.”
Vinh Bán Thành thở dài một tiếng cúi đầu, hắn tự cho rằng sau khi phát đạt cũng đã giúp đỡ người trong thôn không ít, nhưng lòng tham không đáy, nếu hắn không đem toàn bộ gia sản ra phân phát hết thì chính là hắn không đủ hiểu chuyện! Có lẽ ngay từ đầu hắn đã không nên đem những loại chè này mang ra bên ngoài bán, các thôn dân sớm đã theo số tiền trong tay ngày càng nhiều mà trở nên ngày càng thực dụng, trừ việc kiếm tiền ra thì không còn ý tưởng nào khác.
Vinh Thanh vốn được hắn nâng niu như báu vật mà lớn lên, chưa từng ăn qua chút khổ sở nào, tính tình cũng vô cùng ngang bướng. Nhưng hiện tại, đứa nhỏ này lại bắt đầu hiểu được cách lo toan cho cuộc sống, không còn tính khí cáu gắt, cũng không giống lúc mới sa cơ thất thế ngày nào cũng đòi ăn ngon uống tốt, ngược lại là một lòng một dạ đặt vào việc làm sao an bài ổn thỏa cho hắn và Tiểu Trang.
Sự thay đổi lớn và sự trưởng thành nhanh chóng này khiến Vinh Bán Thành đau lòng đến mức phải lau nước mắt, con hắn nếu không phải gặp nhiều tội và chịu nhiều khổ cực như vậy cũng sẽ không bị buộc phải lớn lên! Hắn là một người cha vô dụng mà! Không biết nhìn người mà!
Vinh Thanh thấy Vinh Bán Thành cúi đầu trầm mặc, cũng không thấy được nước mắt trong mắt người sau, cứ ngỡ là phụ thân không muốn rời khỏi Tiểu Lăng sơn.
Hắn nắm lấy tay Vinh Bán Thành, vuốt ve những vết nứt hình thành chỉ trong hai tháng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ mà nói: “Cha, con biết ngài đã sống ở đây nhiều năm như vậy chắc chắn không nỡ, trước đây cũng có một vài gia đình ngầm giúp đỡ chúng ta, nhưng không nói đến việc những người này rốt cuộc chỉ là số ít, chỉ nói riêng trong số họ có bao nhiêu người là xuất phát từ áy náy muốn cầu một sự yên tâm thoải mái mà giúp đỡ chúng ta? Lại có bao nhiêu thiện ý thật sự trong đó? Người nào thực sự tốt với gia đình chúng ta, con đều ghi nhớ, sau này nhất định sẽ báo đáp họ, nhưng cho dù như vậy cũng không đủ để trở thành lý do để chúng ta tiếp tục ở lại nơi này.”
Trang Hiền đứng phía sau Vinh Bán Thành vẫn luôn giữ im lặng, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn rõ ràng là đồng ý với những lời của Vinh Thanh.
Ánh mắt Vinh Bán Thành tối sầm lại, nhưng nghĩ rằng trong cái rủi có cái may, Vinh Thanh lại bất ngờ phát hiện ra mình có tư chất tu tiên. Đây cũng coi như là trời cao bù đắp cho hắn.
“Nếu con có tư chất tu tiên, vậy tại sao không cho tiểu tử nhà Lưu gia biết? Nếu con cũng vào Lăng Vân Phái, hắn cũng sẽ không...”
“Cha!”
“Lão gia!”
Vinh Thanh và Trang Hiền đồng thời cắt ngang lời Vinh Bán Thành. Vinh Thanh không để ý đến biểu cảm của Trang Hiền, chỉ tiếp tục nghiêm túc nói: “Nếu Lưu Hưng Tử ở bên con chỉ vì việc con có tư chất tu tiên hay không, thì người như vậy có đáng tin không? Vậy nếu sau này hắn gặp được một người nào đó so với con tốt hơn lại có chút ý tứ với hắn thì hắn nhất định sẽ không chút do dự mà một lần nữa rời bỏ con. Người như vậy, bất kể gia thế nhà hắn thế nào hay có thể trở thành tiên sư hay không, con đều không ưa!
Hơn nữa, sau này tiên đồ của con trai ngài nhất định sẽ đi được lâu dài hơn hắn, một người như vậy muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn nhân phẩm không có nhân phẩm, tư chất lại chỉ tầm thường, con trai ngài đây có thể vừa mắt được sao? Thế thì con phải mù mắt đến trình độ nào?”