“Tốt, con ta có chí khí!” Vinh Bán Thành dùng sức gõ gậy xuống đất hai cái, nhưng những lời cuối cùng của Vinh Thanh giống như chẳng có chút liên quan gì đến chí khí, “Thanh Nhi yên tâm! Ta và Tiểu Trang buổi chiều liền đi, xe ngựa Tiểu Trang đã thuê xong rồi. Chỉ bằng hai chúng ta tìm một thôn nhỏ an nhàn mà sống qua ngày tuyệt đối không thành vấn đề. Con cứ việc lo cho sự nghiệp của mình, chúng ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của con!”

Vinh Thanh dùng sức gật đầu, trong lòng lại có chút chột dạ, tuy hắn đúng là nghĩ như vậy không sai, nhưng dùng cái giọng điệu của một thằng nhóc mới lớn và đầy giận dữ nói ra vẫn khiến hắn không nhịn được mà đỏ mặt, cộng cả hai đời lại cũng hơn 40 tuổi rồi, mà lại còn nói chuyện giống như hô khẩu hiệu. Phải sắm vai một thiếu niên 18 tuổi quả thật là khó khăn mà!

Nhưng nhìn phụ thân với mái tóc bạc gần hết, trước mắt hắn lại hiện lên cảnh phụ thân ở đời trước vì cứu hắn mà chết ngay trước mặt. Đời này, hắn nhất định phải bảo vệ phụ thân thật tốt, chỉ cần hắn có thể trở thành luyện đan sư cấp năm, là có thể nghiên cứu ra loại đan kéo dài tuổi thọ cao cấp, đến lúc đó là có thể kéo dài tuổi thọ cho phụ thân thêm 300 năm.

Giữa trưa dùng qua bữa ngọ thiện, nghỉ ngơi một canh giờ, Vinh Bán Thành liền cùng Trang Hiền ngồi xe bò mà đi. Không khí lúc sắp chia ly là khó chịu nhất, nhưng Vinh Thanh lại luôn cười đùa nói một vài lời không đứng đắn, còn vỗ ngực nói sau khi mình thành tiên sư nhất định sẽ tìm về cho Vinh Bán Thành một tiên sư tức phụ lợi hại hơn nữa, chọc cho Vinh Bán Thành muốn buồn cũng không buồn nổi, chỉ có thể dở khóc dở cười.

Vinh Thanh dặn dò Trang Hiền mấy trăm lần nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ thân và chính hắn. Trang Hiền vốn có tính cách trầm lặng, không nói gì, cuối cùng chỉ dùng sức ôm Vinh Thanh một cái, sau đó ngồi lên xe và rời đi mà không quay đầu lại.

Vinh Thanh nhìn chiếc xe bò càng lúc càng xa cho đến khi biến mất hoàn toàn, hít một hơi thật sâu, không có người nhà ở bên cạnh, con đường tu tiên của hắn vừa mới bắt đầu. Tương lai, hắn còn phải trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện, còn sẽ lại một lần nữa gặp lại rất nhiều người. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ không giẫm lên vết xe đổ!

Mặc dù sống lại một đời tính cách của hắn đã thay đổi rất lớn, đối với rất nhiều chuyện cũng đã nghĩ thông suốt, trong lòng hắn kỳ thực cũng không chỉ có việc báo thù, hắn còn nghĩ đến rất nhiều điều như làm thế nào để sống tốt đời này, làm thế nào để báo đáp những người đã từng giúp đỡ hắn ở đời trước. Chỉ là có một vài món nợ, vẫn cần phải đòi lại, nếu không thì sẽ trở thành khúc mắc trong lòng hắn, cản trở con đường tu tiên.

Sau khi tiễn người thân về, Vinh Thanh đóng chặt cửa trước cửa sau, cửa sổ trong nhà cũng đóng kín, bắt đầu ngồi bên bàn nghịch những “cây dại” mà hắn mang về.

Đương nhiên những thứ này không phải là cỏ dại thật sự, mà là một loại linh dược vô cùng trân quý, khó tìm, tên là “Nguyệt Hạ Minh Châu”.

Vinh Thanh đã nhìn thấy nó trong một cuốn 《Linh Dược Tạp Ký》 ở Tàng Thư Các sau khi gia nhập Lăng Vân Phái ở đời trước, tuy chỉ là mô tả bằng chữ nhưng độ nhận biết rất cao. Khi hắn biết thứ được các thôn dân gọi là “cỏ dại nhổ không hết” lại là linh dược quan trọng nhất để luyện chế Thanh Tâm Hoàn, tâm trạng đó thực sự vô cùng phức tạp. Thật là giẫm phải bảo vật mà lại hoàn toàn không hay biết gì!

Tên thật của Nguyệt Hạ Minh Châu là Diệp Hạ Minh Châu, chính là trên thân cây màu xanh lá có những chiếc lá non, còn bên dưới mỗi chiếc lá lại có một hạt châu màu xanh biếc. Chỉ là theo thời gian trôi qua, người ta truyền miệng đã đổi thành Nguyệt Hạ Minh Châu, nghe có vẻ “dưới ánh trăng” quả thực dễ nghe hơn “dưới lá cây”, diệp hạ diệp hạ... dưới nách…

Theo sách ghi lại, một lá một châu phải sinh trưởng trăm năm, Nguyệt Hạ Minh Châu trên Tiểu Lăng sơn đều có ít nhất mười lá mười châu, do đó niên đại chắc chắn đều trên ngàn năm, để luyện chế Thanh Tâm Đan cao cấp là quá dư dả!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play