Thường Tụng trưa hôm đó liền mang theo hai vạn kim vẻ mặt khoe khoang kiêu ngạo mà đến.

Vinh Thanh không đem sự kiêu căng ngạo mạn của Thường Tụng để vào mắt, bởi vì hắn biết ngày Lưu Hưng Tử vứt bỏ Thường Tụng sẽ không còn xa nữa.

Lưu Hưng Tử dã tâm không nhỏ, có thể giữ một người thường không có thiên phú tu chân bên người được bao lâu? Chơi chán rồi thì cũng vứt. Hơn nữa hai vạn kim kia cũng không thể nói lên bất cứ vấn đề gì.

Có lẽ đối với Thường Tụng mà nói, hai vạn kim là một con số vĩnh viễn cũng không dám tưởng tượng, nhưng đối với người sắp bước lên con đường tu tiên mà nói, vàng bạc chính là thứ vô dụng nhất. Người ta tu luyện chi phí đều là dùng tinh thạch!

Bất tri bất giác, Vinh Thanh đã chạy tới cửa nhà. Những ký ức vội vã không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn, trên mặt vẫn tương đối bình tĩnh, thậm chí là vừa hừ vừa nhảy nhót giống như một thanh niên trung nhị không đứng đắn, không một chút hình tượng của thiếu gia nhà giàu, tuy nói hiện tại đã phá sản.

Nhà cũ của Vinh gia, sân lớn khắp nơi đều lộn xộn, nhưng từ lối đi vào nhà chính thì sạch sẽ hơn rất nhiều, ít nhiều cũng nhờ có Trang Hiền xử lý, chỉ là sân quá lớn, hắn chỉ có thể dọn dẹp sạch sẽ bên trong phòng.

Trang Hiền tuy rằng cũng là đứa trẻ được nhặt về, nhưng bởi vì có chút đầu óc kinh doanh cho nên đã giúp Vinh Bán Thành rất nhiều việc, được coi như nửa thiếu gia của Vinh gia. Nhưng từ khi Vinh gia thất bại và Vinh Bán Thành đã đuổi hết tất cả hạ nhân đi, Trang Hiền liền chịu khó bắt đầu làm rất nhiều công việc của hạ nhân, cẩn thận chăm sóc ẩm thực và cuộc sống hằng ngày của Vinh Bán Thành.

Vinh Thanh nhìn ra thiếu niên này thật sự rất tốt với phụ thân, cho nên phụ thân có Trang Hiền chăm sóc thì hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút.

“Thiếu gia đã trở lại? Bữa sáng lập tức sẽ xong. Vốn còn cho rằng thiếu gia đã quên giờ ăn cơm, đang nghĩ có nên đi tìm thiếu gia không.” Trang Hiền từ bên ngoài đi vào, vừa cầm giẻ lau chùi tay vừa nói. Gương mặt vốn rất ít có biểu cảm, khi nhìn thấy Vinh Thanh thì lập tức nở nụ cười. Trên người hắn có mùi khói dầu rất nồng, rõ ràng là từ phòng bếp nhỏ ở phía tây đi tới, trên khuôn mặt trắng trẻo ngày xưa cũng dính không ít bụi. Hắn và Vinh Thanh vẫn giữ khoảng cách, không muốn mùi khói dầu trên người mình dính vào người Vinh Thanh.

Vinh Thanh cười gật đầu, “Yên tâm, tay nghề của Tiểu Trang tốt như vậy, ta bỏ qua cái gì cũng không thể bỏ qua bữa ăn. Đúng rồi, hôm nay những lương thực đó bán thế nào rồi?”

“Trừ cái để lại cho chúng ta ăn thì những cái khác đều bán hết rồi. Chúng ta bán rẻ hơn tiệm lương thực nhiều, bán đắt hàng thật sự, chớp mắt đã bán sạch trơn, ta còn có chút đau lòng. Bất quá thiếu gia……” Trang Hiền do dự một chút, “Ngài xác định……”

“Ta xác định!” Vinh Thanh ngắt lời Trang Hiền với ngữ khí kiên định, “Tiền bán lương thực cộng với hai vạn kim của Lưu gia, tiền hẳn là đủ rồi. Ngươi dẫn cha ra khỏi thôn rồi đi thẳng về phía nam, đi đến một thị trấn nhỏ tên là Lộ Hương, rồi an cư ở đó. Nơi đó tuy không phồn hoa nhưng không có tranh chấp với đời và dân phong thuần phác, an nhàn, ngươi và phụ thân ở đó làm chút buôn bán nhỏ, cuộc sống rất nhanh sẽ ngày càng tốt, có chừng ấy tiền làm vốn cũng đủ.”

Trang Hiền không lập tức nói tiếp, hắn rất tò mò vì sao Vinh Thanh chưa từng rời khỏi Tiểu Lăng sơn lại biết bên ngoài có một thị trấn nhỏ tên Lộ Hương, nhưng quan trọng nhất là hắn không nỡ rời xa Vinh Thanh.

Thấy Trang Hiền không nói gì, Vinh Thanh khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng nói tiếp: “Ở chỗ này tuy có Lăng Vân Phái trên núi che chở, nhưng loại địa phương này cũng coi như chốn thị phi, một khi những môn phái tu tiên này nổi lên tranh chấp, những thôn nhỏ như chúng ta vậy thì đã định là pháo hôi cho người ta.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play