Cậu không nói một lời, cúi người nhặt gối ôm và con dao dưới đất lên, dựng ghế lại.

Mẹ cậu nhìn cậu, không nói thêm gì nữa, chỉ còn tiếng khóc rưng rức. Cháu gái nhỏ rúc trong lòng bà ngoại, khóc đến nấc nghẹn. Anh cả thì đứng cạnh ghế sofa bên cửa sổ, chị dâu đứng ở cạnh bàn ăn, mặt mũi lấm lem, trông vừa thảm hại vừa đờ đẫn. Không thấy bóng dáng ba đâu.

Từ Mặc Diễn dọn dẹp sơ qua phòng khách, đặt lại bàn trà bị lật, rót vài ly trà để lên bàn.

“Mẹ, ba con đâu rồi?”

Mẹ lau nước mắt, nói:

“Trong phòng.”

Từ Mặc Diễn đi tới gõ cửa phòng ba mẹ, ba cậu đang tựa đầu vào đầu giường hút thuốc, sắc mặt u ám như tro, hiển nhiên là vì chuyện này mà tức đến không chịu nổi.

“Ba.”

“Mày về làm gì? Chuyện bọn nó mày xen vào làm gì?”

Vừa thấy cậu con út, ba cậu cau mày lại, mở miệng ra là giọng ghét bỏ rõ rệt.

“Không xen thì đợi mai vác dao chém nhau vào viện à?”

Từ Mặc Diễn cười toe.

“Thế thì càng hay! Tinh thần tốt quá còn gì! Chém bay một đứa đi xem có còn ầm nữa không!”

Ba cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ Mặc Diễn ngồi xuống bên giường ba mình:

"Ba, nói mấy câu giận thế đâu phải phong cách của ba.”

“Ba nói thật đấy! Chém bay một đứa là bớt được một đứa!”

Từ Mặc Diễn đảo mắt:

“Đúng đúng, chém bay một đứa là bớt một đứa, nhưng mà chém bay một đứa rồi mai vẫn là tiền trong túi ba bay ra đấy, không oan uổng à?”

Ba cậu bị câu này chọc cho phì cười , cái thằng oắt này!

“Được rồi, cười rồi là được rồi, dậy đi ba, ra ngoài xem trò vui cái nào.”

“Xem trò gì?” Ba cậu không hiểu.

“Ba ra rồi con nói!”

Vừa năn nỉ vừa kéo, cuối cùng cũng lôi được ông ra phòng khách.

Vừa thấy đống hỗn độn trong phòng, sắc mặt ba cậu lại đen như đít nồi, nghiêm như tấm ván.

cộc cộc…

Từ Mặc Diễn gõ cửa phòng anh cả:

“Chị dâu.”

Cậu gọi một tiếng, bên trong không có phản ứng. Lại gõ thêm hai cái:

“Chị dâu, chị ra một lát được không?”

Khoảng mấy phút sau, cửa mới mở, Lâm Tiểu Hoa — vẻ mặt thảm hại và tê dại ra mở cửa.

Từ Mặc Diễn gọi cả nhà ra phòng khách, ép anh cả Từ Đông Bình ngồi xuống ghế sofa, chị dâu Lâm Tiểu Hoa vẫn đứng im bên cạnh, không chịu ngồi xuống, mặt mũi vẫn vô hồn.

“Ba mẹ, anh cả, chị dâu , hôm nay vừa khéo cả nhà đều có mặt, có một chuyện đáng ra con là con út không nên mở miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, chọn ngày không bằng hôm nay.”

Từ Mặc Diễn ngồi trước bàn trà, đối diện cả nhà.

“Ba, ba xem, anh cả với chị dâu cũng kết hôn bao năm rồi, còn con năm nay hai mươi sáu, cũng sắp tới tuổi lập gia đình, có khi mấy năm nữa là cưới vợ. Cả nhà đông người ở chung cũng có chỗ bất tiện.”

“Thằng ba! Mày——”

Ba cậu vừa nghe đã hiểu ngay ý con út.

“Thằng ba! Mày định tách nhà hả?!”

Mẹ cậu ngẩn ra, không hiểu sao con út lại đột ngột nói chuyện này, rõ ràng chẳng có gì báo trước.

Anh cả Từ Đông Bình và chị dâu Lâm Tiểu Hoa sắc mặt lập tức thay đổi.

“Thằng ba...”

Từ Đông Bình nhìn em trai, vẻ mặt vừa sốc vừa u ám. Anh chưa từng nghĩ thằng em sẽ chủ động đề nghị chuyện này.

Ngược lại, Lâm Tiểu Hoa đứng cạnh khi nghe đến hai chữ “tách nhà”, quai hàm cũng bất giác siết chặt, nhìn Từ Mặc Diễn đang ngồi trước bàn trà, sắc mặt hơi biến đổi nhưng có vẻ đã nhẹ nhõm hơn.

“Chuyện sớm muộn thôi mà.”

Từ Mặc Diễn nhún vai, phản ứng rất thản nhiên.

“Ba còn chưa chết đây này!”

Ba cậu đập tay lên bàn trà, đột ngột bật dậy, mặt mũi tức tối.

“Ba à, hai đứa con trai lớn lên thì tách nhà là chuyện bình thường.”

“Thằng...!”

Ba cậu giận đến nỗi tay chỉ con cũng run run, vớ luôn cái tách trà trên bàn ném về phía Từ Mặc Diễn.

Từ Mặc Diễn không kịp tránh, trúng ngay một phát, nước trà tạt đầy người, tách trà rơi xuống đất vỡ tan, lá trà văng đầy người cậu.

Cậu đảo mắt, phủi mấy mảnh lá trà trên áo:

“Ba, con là con ruột của ba đấy, ném hỏng rồi ba không xót à?”

May thật, suýt nữa cái ly đó đập thẳng trán cậu rồi, cái ly nặng thế mà nện vào đầu chắc nở hoa luôn!

“Đập chết mày coi như ba chưa từng đẻ ra mày!”

Ba cậu gầm lên.

“Chuyện này còn phải hỏi xem mẹ có đồng ý không chứ, ba không thể tự quyết được!”

Từ Mặc Diễn chắp tay , cậu là sản phẩm của cả ba lẫn mẹ, một mình ba mà muốn ‘xử lý’ cậu thì không có tư cách độc quyền đâu!

“Muốn tách nhà?! Vậy mày định chia kiểu gì?!”

Lúc này ba cậu không còn tâm trí mà đùa nữa, mặt vẫn xanh lè, vớ luôn cái ly trà còn lại trên bàn định ném tiếp.

Cốp!

Ly vỡ nát ngay dưới chân.

Từ Mặc Diễn bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn mấy cái ly còn lại trên bàn, vội vã gom lại ném lên bàn ăn, xác nhận không còn vũ khí nào nguy hiểm trong tầm tay ba mới thở phào.

“Ba, ba hít thở chút đã, cho nguôi cơn giận.”

“Nói! Mày muốn chia kiểu gì?! Cái nhà này chỗ nào làm mày ngứa mắt khó ở đến mức phải đòi tách mới chịu hả?!”

Ba cậu giờ chẳng khác gì cái thùng thuốc nổ bị châm lửa, bảo ông bình tĩnh thì chắc chỉ khi... ngừng thở!

Từ Mặc Diễn nghiêm mặt, rút từ túi đeo bên cạnh ra một quyển sổ tiết kiệm, đặt lên bàn.

“Ba, đây là năm vạn. Tài sản trong nhà này đều do ba và anh cả gầy dựng bao năm, con không có góp công, tự thấy cũng không mặt dày đến mức đòi chia chác. Nhà mình có hai căn, căn nhỏ hơn thì để con. Năm vạn này coi như ba mẹ lấy giá thân tình, ba vạn còn lại thì... ba cứ coi như con là kẻ nợ xấu, lúc nào có tiền con đưa. Nhưng con không ký giấy tờ gì đâu nhé, con còn chưa lấy vợ, đã dính món nợ này thì khó coi lắm.”

Vừa dứt lời, cả nhà đều sững lại.

“Con——”

“Thằng ba?!”

“Thằng ba ——”

Anh cả Từ Đông Bình ngơ ngác nhìn em trai, nhất thời chưa tiêu hóa được.

Lâm Tiểu Hoa thì vẫn dán mắt vào quyển sổ tiết kiệm trên bàn, môi mím chặt, nhưng ánh mắt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play