Người đàn ông xua tay, ý thức bắt đầu mơ hồ. Anh lắc đầu mấy cái, mở miệng, giọng nói tuy khó nhọc nhưng lại rõ ràng đến lạ:
“...Quy củ cũ!”
“Đội trưởng ——”
Người kia còn định nói gì đó, lại bị anh quát một tiếng nặng nề:
“Đừng có mẹ nó nói nhảm!”
Từ Mặc Diễn đứng bên tay chân luống cuống, vừa định đưa tay phụ đỡ thì bỗng thấy sau gáy người đàn ông kia máu đang tuôn ra như suối, từ đỉnh đầu chảy xuống!
Mặt cậu tái mét, tay run rẩy, môi run lẩy bẩy:
“Chảy máu rồi ——”
Người đàn ông khẽ cười, nụ cười còn vương nơi khóe môi, nhưng thân hình cao lớn như ngọn núi ấy, giây tiếp theo đã đổ gục xuống đất.
“Đội trưởng ——”
“Chú ơi! Chú ơi ——”
Mặt mày Từ Mặc Diễn trắng bệch, cả người như rơi vào trong một mảng đỏ rực đang loang ra dưới đầu và lưng người đàn ông kia ,đỏ đến ghê người.
Năm đó, Từ Mặc Diễn chín tuổi, lần đầu chứng kiến tai họa do con người gây nên và cũng là lần đầu thấy chết chóc gần đến thế.
Năm đó, Vệ Thanh Thành hai mươi lăm tuổi, một thân một mình.
---
“Ba, cái gì mua cho anh hai thì cứ mua đi, con thật sự không muốn làm đâu.”
Thanh niên dáng người cao gầy dựa vào bức tường trắng toát, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại, chân giày cọ cọ trên sàn, giọng điệu đầy bất lực.
“Thế mày muốn làm gì? Làm nhân viên bán hàng cả đời? Bán đồ điện cả đời? Mày định sống mòn kiểu đó đến bao giờ? Mày năm nay hai mươi sáu tuổi rồi đấy, vẫn chưa có lấy một công việc đàng hoàng, mày tính sống kiểu này đến hết đời à?”
Giọng ông ba bên kia điện thoại rền vang như muốn nổ tung màng nhĩ.
Thanh niên vội đưa điện thoại ra xa một chút, cố bảo vệ đôi tai đáng thương của mình. Cậu còn chưa muốn trẻ tuổi thế này đã phải xài máy trợ thính.
“Bán hàng thì sao? Ai bảo bán đồ gia dụng không phải là nghề đàng hoàng? Biết đâu một ngày đẹp trời, con trai ba lại phất lên làm ông chủ thì sao? Phải không? Phải không? Ba, Mao Chủ tịch từng nói rồi còn gì, không có phân chia đẳng cấp, chỉ là phân công khác nhau, đúng không ba? Với lại, ba cũng biết mà, con không có hứng thú với cái ngành đó.”
Thanh niên cười hì hì, tìm cách đánh trống lảng.
“Chỉ cái điệu bộ ba lăng nhăng đó mà đòi làm ông chủ? Mày tưởng làm ông chủ dễ lắm hả? Lèm bèm vài câu là ra tiền à?!”
“Ái chà, ba nói thế oan cho con quá. Sếp bọn con ngày trước cũng cầm cuốc cày ruộng thôi, giờ không phải cũng làm ăn phát đạt đấy thôi? Con tuy học hành không giỏi, nhưng ít ra còn hơn cầm cuốc đúng không?”
“Cút! Mẹ kiếp, đừng có mà khinh nông dân cầm cuốc!”
Ông ba bên kia cũng bị thằng con cà rỡn chọc cho buồn cười, “Không có người cầm cuốc, mày ăn cái gì uống cái gì? Ba mày đây cũng là người cầm cuốc đấy!”
“Phải phải! Ba nói phải lắm, con câm mồm, con xin lỗi, nông dân là vĩ đại nhất!”
“Được rồi, nói nghiêm túc đi, mày tính sao? Mẹ mày ngày nào cũng lo sốt vó chuyện mày chưa yên bề gia thất, ngồi không yên chỗ nữa rồi.”
“ Mẹ nhà mình rảnh quá thôi mà.” Thanh niên đảo mắt.
“Mày cũng nên tìm bạn gái đi là vừa.”
“Ba, con mới hai mươi sáu mà…”
Thanh niên vô tội dụi dụi mặt.
“Mày còn dám nói mày hai mươi sáu?! Anh mày tuổi đó con gái đã đi mẫu giáo rồi! Còn mày hai mươi sáu tuổi vẫn chưa khiến người ta yên tâm!”
Một câu cãi nhẹ của thanh niên lại châm ngòi cho màn pháo nổ tiếp theo của ông ba.
“Cưới sớm thì để làm gì? Bao năm nay, bọn con giúp ba mẹ bớt bao nhiêu phiền não rồi mà?” Thanh niên nói rất nghiêm túc.
Câu này khiến ông ba nhất thời im lặng.
“Ba à, con lấy vợ muộn là muốn để ba mẹ đỡ phải lo. Chứ mà giống như anh hai con ấy, ba mẹ không phải nhảy tưng tưng lên à?”
Cậu bật cười hề hề.
“Chỉ có mày là nói gì cũng có lý.”
“...Tiểu Từ!”
Tiếng gọi từ khu bán hàng vọng ra, cậu lập tức đứng thẳng dậy:
“Ba, con không nói nữa, phải đi làm rồi. Lúc nghỉ phép con về thăm ba mẹ, nha, bye bye!”
Dứt lời tách một cái cúp máy, nhét điện thoại vào túi, xoay người đẩy cửa bước vào khu bán hàng.
“Chị Chu, chị gọi em ạ?”
Thanh niên chỉnh lại vest đen trên người, bước nhanh về quầy mình trông coi.
“Mau lên! Có thằng béo đang xem tủ lạnh, nhìn phát là biết có tiền, tranh thủ chốt đơn đi!”
Người phụ nữ trung niên phụ trông quầy chỉ tay vào khu cậu phụ trách, “Chị đang bận, không rảnh qua giúp, em tự xử đi.”
“Vâng vâng! Cảm ơn chị Chu!”
“Cảm ơn gì! Mau đi đi!”
“Dạ rồi, em đi ‘vắt’ tiền đây...”
Cậu chỉ tay về phía quầy, bước nhanh vào.
Vừa vào tới nơi, quả nhiên thấy một anh béo đang lượn lờ trong quầy tủ lạnh — nhìn phát là biết khách tiềm năng.
Cậu bật cười khẽ ,tiền thưởng tháng này có rồi.
---
Hai tiếng sau, cậu tươi cười tiễn khách lớn ra khỏi quầy. Còn chưa kịp vui mừng với khoản thưởng hậu hĩnh thì nhận được một cuộc gọi náo loạn.
Băng qua nửa thành phố trong đêm, về đến nhà thì trời đã chín giờ tối.
Cậu lôi chìa khóa ra từ túi, xoay nửa vòng, cạch một tiếng, cánh cửa hé ra liền rung mạnh, rầm một tiếng. Bàn tay cầm tay nắm run lên theo chấn động, cậu nhíu mày, rút chìa ra, kéo cửa mở ra.
Còn chưa bước chân vào, ngay ở cửa đã thấy cảnh tượng hỗn loạn.
“Mày mà không muốn sống nữa thì cút khỏi nhà cho tao!”
Vừa bước vào, đã nghe thấy anh cả gào lên giận dữ, giọng khản đặc, tràn đầy phẫn nộ và kìm nén cực độ.
“Ba ơi… hu hu…”
Tiếng cháu gái khóc sợ hãi vang lên nức nở.
“Đủ rồi! Cãi chưa đủ à?! Làm loạn chưa đủ à?! Muốn cả khu chung cư đến xem mới chịu à?! Cãi không dứt, rốt cuộc muốn ầm ĩ đến mức nào mới vừa lòng hả?!”
Mẹ cậu vừa khóc vừa gào lên, giọng đầy uất ức.
Từ Mặc Diễn cau mày, đẩy cửa bước vào nhà.
Thấy cậu xuất hiện, cả nhà lập tức im bặt.
Cậu bước vài bước, dưới chân giẫm phải mảnh sứ vỡ của tách trà, bên cạnh là dao gọt hoa quả, gối sofa, ghế con, ghế lớn đổ lộn xộn , khắp nhà là một mớ hỗn độn.