“Ầm” —— “Ầm” —— “Ầm” ——

Ngoài tiếng gió vù vù và tiếng động cơ rì rầm trên con đường cao tốc, đột nhiên vang lên liên tiếp những tiếng kim loại va chạm dữ dội, cực kỳ kinh hoàng.

“Xảy ra chuyện rồi!”

“Tai nạn xe rồi ——”

Chiếc xe tải đang chạy bình thường buộc phải phanh gấp, thân xe nặng trịch bị dừng lại đột ngột khi đang chạy tốc độ cao, toàn bộ xe chồm mạnh về phía trước, khiến người đang ngủ say trên giường phía sau khoang lái – Từ Mặc Diễn bị quán tính hất bật dậy, mơ màng ngồi dậy thì đã nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của anh cả và ba ngồi phía trước.

“Ba…” Cậu dụi mắt, ngơ ngác gọi một tiếng.

“Thằng ba, ngoan, ngồi yên đấy.” Người cha ngồi ghế phụ ngoảnh lại dặn một câu, sau đó xỏ giày, quấn chặt chiếc áo bông màu đen rồi nhảy xuống xe, chạy ra phía trước xem tình hình.

“Anh…” Nhìn thấy cha xuống xe, Từ Mặc Diễn quay sang hỏi người anh cả còn ngồi ở ghế lái: “Sao vậy ạ?”

“Không có gì, phía trước có tai nạn thôi.” Anh cả Từ Đông Bình tắt máy, kéo phanh tay, cầm lấy áo khoác trên ghế rồi quay lại dặn: “Thằng ba, ngoan, đừng xuống xe, anh đi xem.” Nói xong cũng nhảy xuống xe.

Từ Mặc Diễn dụi mạnh mắt đang dính díu, mặc áo bông vào, cài nút, rồi lôi quần ra mặc vào. Cậu luôn nghe lời cha và anh cả, họ bảo không được xuống thì cậu cũng ngoan ngoãn ngồi trong xe.

“ẦM ——”

Chưa đến hai phút sau, một tiếng nổ lớn vang lên khiến kính xe rung bần bật.

Từ Mặc Diễn giật nảy mình, lao người lên kính chắn gió phía trước, trơ mắt nhìn ngọn lửa cao vút bốc lên ở nơi xảy ra vụ nổ. Cậu ngẩn người vài giây rồi vội vàng cúi xuống lục tìm giày, hấp tấp xỏ vào, mở cửa xe, nắm chặt tay cầm, gắng sức leo xuống xe.

Trên trời vẫn lất phất mưa nhỏ, mặt đường ướt sũng, không khí tràn ngập hơi lạnh và mùi ẩm mốc, khiến người ta rùng mình. Cậu khó khăn đóng cửa xe lại, rồi quay đầu chạy vội về phía có tiếng nổ.

Vượt qua hai chiếc xe trước mặt, cảnh tượng thảm khốc bày ra không chút che đậy. Một chiếc xe tải chở hàng lật nghiêng giữa đường, dưới thùng xe còn đè lên hai chiếc ô tô con, chỉ còn thấy mỗi bánh xe. Phía sau xe tải có sáu chiếc xe đâm liên hoàn, chiếc ngay sát sau xe tải đang bốc cháy, đen ngòm, hẳn là chiếc vừa phát nổ.

Từ Mặc Diễn đứng ngây người. Lần đầu tiên thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.

“Nhanh! Mau giúp kéo người trong xe ra trước ——”

Sau vụ nổ, người từ các xe xung quanh lần lượt xuống, không biết ai hét lên câu đó, nhóm người trẻ khỏe liền xông lên hỗ trợ cứu người bị mắc kẹt.

Thấy mọi người hăng hái cứu người, đầu óc Từ Mặc Diễn nóng lên, cũng cắm đầu chạy theo.

“Này nhóc! Em làm gì đấy ——”

“Nhóc con, quay lại đi, đừng gây thêm rối ——”

Thấy cậu bé nhỏ người này cũng lao vào hiện trường, có người bên cạnh vội vàng gọi lại.

Nhưng Từ Mặc Diễn cứ cúi đầu cắm đầu chạy tới. Khi cậu vừa chạy tới chiếc xe thứ hai trong dãy xe đâm liên hoàn, thì bất ngờ khựng lại, trợn mắt nhìn bàn tay bê bết máu đang thò ra từ ô cửa kính vỡ.

Bàn tay đó yếu ớt đưa ra từ lỗ vỡ của cửa kính, cố gắng với lấy tay nắm cửa. Bàn tay thô ráp lặp lại vài lần mà vẫn không nắm được.

Từ Mặc Diễn nuốt nước bọt, máy móc ngẩng đầu nhìn vào trong xe. Kính đen sì, không thấy rõ bên trong, chỉ loáng thoáng thấy bộ quân phục xanh rêu qua khe vỡ.

“…Nhóc con, giúp… giúp chú…”

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ trong xe khiến Từ Mặc Diễn suýt nhảy dựng. Cậu run rẩy nuốt nước miếng, gần như không nghĩ ngợi gì, vươn tay kéo tay nắm cửa. Không rõ do sức cậu yếu hay khóa bị kẹt, kéo hai lần vẫn không mở được.

“Không mở ra được!”

“Có thể… gọi ai đó giúp được không?”

“…Được ạ…” Cậu vội gật đầu, quay người chạy đi, vừa chạy được hai bước đã đâm sầm vào một người.

“Có người trong xe! Nhanh lên!” Cậu hoảng loạn hét lên, không nhìn đối phương, túm lấy vạt áo người kia kéo về phía trước.

Kéo người đó chạy lại gần chiếc xe, cậu hét: “Nhanh lên! Cửa xe bị kẹt rồi ——”

Vừa nói vừa quay đầu lại, ngẩng lên thì thấy người bên cạnh cao đến mức đáng sợ, cậu phải ngửa hẳn mặt mới thấy được gương mặt đối phương.

Lúc ấy cậu vẫn còn nhỏ, vẫn đang học tiểu học, vốn từ mô tả còn ít, lại càng không biết diễn đạt. Phải đến nhiều năm sau, cậu mới miễn cưỡng tìm được hai từ phù hợp để mô tả gương mặt của người ấy:

Cương nghị. Góc cạnh rõ ràng. Và đẹp trai.

Từ Mặc Diễn nhìn chằm chằm vào bàn tay bê bết máu, kéo kéo áo người kia: “Chú ơi, cứu người với ——”

Người đàn ông cúi thấp người nhìn vào trong xe, rồi đỡ lấy cậu đẩy sang một bên: “Đứng yên ở đây.”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu, lùi lại hai bước, sau đó thấy người đàn ông cao lớn ấy gập khuỷu tay, đập vỡ cửa kính, cúi xuống loay hoay vài cái rồi kéo cửa xe ra được.

Từ Mặc Diễn chớp mắt, đôi mắt to sáng rực . Người này lợi hại thật!

Cậu vừa bước lên một bước, đã nghe người kia hỏi người trong xe: “Tình trạng thế nào? Di chuyển được không?”

Sau một thoáng dừng lại, người kia cúi xuống bế người trong xe ra.

Từ Mặc Diễn vội vàng tránh sang bên nhường đường. Người đàn ông cao lớn bế người đó đặt xuống vùng an toàn phía sau, rồi lập tức quay lại, vỗ đầu Từ Mặc Diễn:

“Nhóc con! Qua bên kia, giúp chú trông người này.”

“Vâng vâng!” Từ Mặc Diễn gật đầu lia lịa, xoay người chạy tới chỗ người đang nằm.

Vừa chạy đến nơi, phía sau lại vang lên tiếng nổ dữ dội! Sóng xung kích mạnh mẽ từ vụ nổ trực tiếp hất cậu ngã sấp xuống vũng bùn, miệng đầy bùn đất. Cậu luống cuống bò dậy, quỳ rạp trên đất.

Đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cậu khẽ co lại, vừa quay đầu thì đã thấy một ngọn lửa bốc cao như mây nấm, cuộn theo khói đen kịt bốc lên giữa không trung.

“Chú ơi ——”

Người đàn ông cao lớn ấy, bước chân loạng choạng nhưng vẫn cố đi thêm hai bước, cuối cùng khuỵu một gối xuống, rồi toàn thân mất sức, đổ ập xuống đất.

“Đội trưởng ——”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và những tiếng gào hoảng hốt. Từ Mặc Diễn lảo đảo đứng dậy, ngã lên ngã xuống chạy về phía trước.

Nhưng người phía sau nhanh hơn, khi cậu chạy tới thì người kia đã được đỡ lấy, người trong lòng anh ta cũng được thả xuống.

“Đội trưởng! Đội trưởng! Anh không sao chứ?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play