Cố Liễu Liễu nuốt vội hai miếng thịt bò kho trong miệng, hấp tấp muốn ăn nhanh cho xong để đi tìm Lâm Âm Âm, xem có thể ngăn cản diễn biến cốt truyện không.

Nhưng chỉ vài giây sau, động tác của Cố Liễu Liễu lại chậm hẳn lại, trông chẳng có vẻ gì là đang vội mà ăn từng miếng từng miếng rất từ tốn.

Cô bỗng nhớ ra tại sao mình lại phải sốt sắng đi làm cái bóng đèn chứ. Cốt truyện được viết từ góc nhìn của cô, nếu cô không xuất hiện, thì chẳng phải coi như tình tiết ấy không xảy ra sao?

Huống hồ cũng chỉ là vô tình hôn một cái thôi, có phải cảnh lớn gì đâu. Thế nên, Cố Liễu Liễu quyết định coi như mình không biết gì hết.

…Ừm, cơm căn tin thật sự rất ngon.

Giây tiếp theo, đầu của Cố Liễu Liễu như bị điện giật một cái đau nhói, luồng điện lan ra khắp người khiến cô căng cứng cả thân thể, cơm mắc trong miệng cũng quên nhai.

Quá trình đó diễn ra rất nhanh, chỉ khoảng một giây nhưng dư âm để lại thì dữ dội vô cùng. Cố Liễu Liễu suýt bị tê liệt, người cứng đờ mất một lúc mới kịp phản ứng lại.

…Chết tiệt, giả vờ không biết cũng không được sao.

Cố Liễu Liễu xoa xoa đầu, vẫn kiên cường ăn hết phần cơm của mình rồi mới đi về phía tòa nhà dạy học. Trên đường, người trong khuôn viên trường không nhiều nhưng sân thể dục thì lại khá đông.

Ánh tà dương nhuộm vàng mọi thứ khiến khung cảnh như được bao phủ bởi sắc mộng mơ của tuổi trẻ.

Cố Liễu Liễu bước lên bậc thềm, đến tầng bốn thì ngẩng đầu liền thấy Giang Vực Xuyên ở đầu cầu thang bên đối diện, mà bên này, đúng lúc Lâm Âm Âm đang bưng một chậu nước đi ngang qua.

…Ối chà!

Khoảng cách giữa Cố Liễu Liễu và hai người họ hơi xa, cô muốn ngăn cản cũng không kịp nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Âm Âm đụng vào Giang Vực Xuyên khi đang bưng nước, chậu nước bị hất đổ, còn Lâm Âm Âm thì vì quán tính nên không đứng vững mà ngã ngửa về sau. Trong lúc hoảng loạn, cô ấy vung tay nắm lấy áo của Giang Vực Xuyên, kéo cậu ngã xuống theo.

“Á!”

“Cô…”

Hai người ngã xuống đất, thân hình nhỏ nhắn của Lâm Âm Âm bị Giang Vực Xuyên đè lên. Trong khoảnh khắc ngã xuống, môi Giang Vực Xuyên lướt qua phía trên môi Lâm Âm Âm, khoảng cách quá gần, quá nhanh, khiến người ta không thể phân biệt rõ liệu có chạm trúng hay không.

Cả hai đều sững sờ, bốn mắt nhìn nhau.

Đúng là truyện có tận bảy nam chính, tiến triển nhanh thật. Cố Liễu Liễu đang lom khom nấp sau lan can, nhìn trộm qua kẽ hở.

Hơn nữa, đây quả là thế giới trong truyện, ngã kiểu đó mà không chấn động não đã là may rồi, lại còn có thể lướt môi chính xác như vậy mà không đập răng gãy. Chậc chậc.

Cố Liễu Liễu còn đang lén lút nhìn trộm thì quả báo lập tức ập đến… cô lại bị điện giật.

…Chết tiệt!

“Không phải chứ, lại giật ta làm gì? Ta làm gì cơ, nhìn trộm cũng phạm pháp à?” Cố Liễu Liễu ôm đầu, giận dữ nói.

Cuối cùng, hệ thống cũng buộc phải lên tiếng, giọng máy móc mà mang theo chút bất lực:

【Ký chủ, cô phải nhớ nhiệm vụ của mình là gì, nếu tình tiết không qua được kiểm duyệt, cô sẽ bị trừng phạt.】

Cố Liễu Liễu: “Không kiểm duyệt được chỗ nào? Chỉ lướt qua thôi chứ có hôn thật đâu? Đến cả ‘hôn’ cũng không tính.”

Hệ thống: 【…Về lý thuyết thì có thể, nhưng bây giờ vẫn còn trong thời gian học sinh đi học, tốt nhất là nên tránh thì hơn.】

Cố Liễu Liễu tức đến nỗi đem hết nỗi uất ức bao năm đọc truyện trên Lục Giang trút ra luôn: “Cái gì cũng không cho qua kiểm duyệt, kiểm duyệt như các ngươi thì còn ai đọc nữa!”

Hệ thống im lặng vài giây, rồi dùng câu trả lời vạn năng:

【Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy định.】

Cố Liễu Liễu: “……” (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cô phẫn nộ hét lên: “Mắt tôi là thước đo, tôi đảm bảo, vừa rồi tuyệt đối không chạm!”

Trong truyện gốc, đoạn này cũng không miêu tả rõ ràng mà chỉ tạo bầu không khí mờ ám, để độc giả tự tưởng tượng thôi.

Hệ thống thở dài:

【Lần này cứ tạm nộp như vậy đi, không biết có qua được kiểm duyệt không. Nhưng ký chủ, lần sau không thể như thế nữa.】

Cố Liễu Liễu bắt được trọng điểm: “Không qua kiểm duyệt thì sẽ thế nào?”

Hệ thống:

【Sẽ bị trả lại, tua ngược làm lại từ đầu.】

Cố Liễu Liễu: “…Hay thật đấy, đúng là có mùi kiểm duyệt rồi. Được rồi, ta biết rồi.”

Khi Cố Liễu Liễu còn đang cãi nhau với hệ thống thì bên kia, Lâm Âm Âm và Giang Vực Xuyên đã đứng dậy khỏi mặt đất. Lâm Âm Âm cắn môi, nhìn Giang Vực Xuyên trước mặt, vừa tức vừa xấu hổ.

Sắc mặt Giang Vực Xuyên cũng hơi không tự nhiên, nhưng cậu nhanh chóng che giấu, cười nhạt nhìn cô:

“Đây là chiêu mới cô nghĩ ra để thu hút sự chú ý của tôi sao?”

Lâm Âm Âm lập tức trừng lớn mắt, nhất thời tức đến không nói nên lời: “Cậu…”

Cô không ngờ mình suýt thì bị chiếm lợi mà còn bị nói móc thế này. Huống chi rõ ràng là tai nạn, vậy mà lời cậu nói cứ như cô cố tình bày mưu tính kế vậy.

“Vậy thì chúc mừng cô, cô thành công rồi.” Giang Vực Xuyên hơi cúi đầu sát lại gần cô, nở nụ cười có chút ngông cuồng.

Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Âm Âm đỏ bừng vì tức giận, cô giơ tay chỉ vào Giang Vực Xuyên, giận dữ quát:

“Cậu đúng là vô lý hết mức! Cậu tưởng mình là ai chứ? Tôi cần gì phải thu hút sự chú ý của cậu! Loại trai như cậu, tôi có mù cũng chẳng thèm liếc thêm một cái!”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi! Cậu đúng là…”

Hai người kia vẫn đang nói chuyện, còn Cố Liễu Liễu nấp trong góc nghe trộm, nghe những lời thoại đậm mùi “cổ lỗ sĩ” ấy mà co rút cả mấy ngón chân lại. May mà nhan sắc của nam nữ chính đều qua ải, chứ mà đổi thành kiểu hơi dầu mỡ một chút thì cảnh tượng đó đẹp đến mức… không dám nhìn luôn.

Ban đầu, Cố Liễu Liễu định chuồn đi lặng lẽ nhưng nghĩ lại thì sợ hai người kia tiến triển quá nhanh nên vẫn quyết định ở lại, dù sao cũng sắp đến giờ học tối rồi.

Cô lén lút (gạch bỏ), à không, buồn chán mà nằm co ro trong góc, bỗng nhớ tới mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà mình đã từng đọc thì đầu óc chập mạch, bắt đầu “diễn trò”.

Cố Liễu Liễu nhếch môi, híp mắt lại, trong ánh mắt toát lên ba phần giễu cợt, ba phần mỉa mai và bốn phần thờ ơ:

“Nam nhân, anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

Nghĩ tới mấy quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo đọc hồi trước, Cố Liễu Liễu không nhịn được mà thở dài một tiếng. Haiz, nếu có thể, cô thật sự muốn xuyên thành quản gia, không được thì làm cô Lý cũng được, chứ đừng xuyên thành nữ phụ phản diện chết yểu như thế này.

Nghĩ vậy, biểu cảm trên mặt cô đột nhiên thay đổi, cô cong mắt cười hiền lành, nói ra câu thoại kinh điển:

“Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy thiếu gia cười vui như vậy.”

Cố Liễu Liễu đang nhập vai thì bỗng ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Quý Thanh Hàn.

Cố Liễu Liễu: “!!!” Thiêng quá! Cậu ta đến từ bao giờ vậy!

Bước chân của Quý Thanh Hàn hơi khựng lại, ánh mắt cậu nhìn Cố Liễu Liễu bỗng có chút phức tạp. Cố Liễu Liễu không hiểu ánh mắt đó, mà cũng chẳng muốn hiểu giờ cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống thôi.

Quý Thanh Hàn cũng không dừng lại lâu, khuôn mặt tuấn tú kia không biểu lộ cảm xúc gì rõ rệt, cậu sải bước đi ngang qua cô, tiến vào lớp học. Tuy nhiên, khi ánh mắt lướt qua một bóng lưng quen thuộc, cậu hơi nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

Cố Liễu Liễu thấy đối phương đi rồi thì lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Âm Âm. Hình như bên kia cũng vừa hết cãi vã, lúc cô nhìn qua thì vừa đúng lúc thấy bóng lưng Giang Vực Xuyên biến mất ở khúc quanh hành lang.

Thế là cô cũng không nấp nữa, bèn đứng dậy vừa lúc chạm mặt với Lâm Âm Âm đang quay lại.

“Tiểu… Tiểu Quyên, cậu ở đây à?” Lâm Âm Âm bị Cố Liễu Liễu đột ngột xuất hiện làm cho giật mình.

Cố Liễu Liễu: “À, mình ăn cơm xong rồi, quay lại xem cậu dọn dẹp xong chưa, đi ăn với cậu.”

“Dọn xong rồi, cậu đợi mình tí, mình đi cất đồ.”

“Ừ.”

Sau khi ăn xong cùng Lâm Âm Âm, hai người vừa đi vừa nói chuyện, tới chân toà nhà dạy học thì bị mấy cô gái chặn lại. Người đi đầu là một cô gái buộc tóc củ tỏi cao, ngũ quan xinh xắn nhưng môi tô son đỏ rực.

“Cậu chính là Lâm Âm Âm?” Khương Khả Nhi khoanh tay trước ngực, cao ngạo hỏi.

Cố Liễu Liễu đứng bên cạnh tròn mắt, cô đang được đứng ở khoảng cách gần nhất làm dân hóng drama chính hiệu. Đến rồi đến rồi, nữ phụ phản diện số hai trong truyện đến rồi đây!

Nói ra thì cô và nhóm này cũng là “cùng phe” mà (đùa đấy).

Lâm Âm Âm không biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Tôi là Lâm Âm Âm.”

“Tôi khuyên cậu đừng mơ tưởng những người không nên mơ tưởng, nếu không thì cậu không gánh nổi hậu quả đâu.” Khương Khả Nhi cảnh cáo.

“Đúng vậy, nhìn lại thân phận mình đi, đừng mơ tưởng bám lấy thiếu gia nhà họ Khương.”

“Một học sinh chuyển trường mà thôi, tưởng đứng nhất khối thì thiếu gia sẽ để ý đến cậu chắc?” Mấy cô gái đứng sau Khương Khả Nhi đồng loạt hùa theo.

Giọng điệu của Lâm Âm Âm vẫn bình thường: “Tôi không có, các cậu muốn nói gì thì nói.”

“Hừ, không có thì tốt, bằng không…” Khương Khả Nhi hừ lạnh, cảnh cáo xong liền cùng mấy cô gái phía sau ngạo nghễ bỏ đi.

Cố Liễu Liễu: “……” Ủa rồi xong?

Cô còn đang nghĩ đám đồng minh phản diện này của mình cũng hiền lành dễ thương ghê, thì vừa lên cầu thang lại đụng ngay nhóm thứ hai tới cảnh cáo Lâm Âm Âm, lời thoại cũng gần như y chang.

Cố Liễu Liễu: “……” Chuyện gì cũng chỉ nên xảy ra hai lần thôi.

Cô quay đầu nhìn Lâm Âm Âm, quả nhiên là nữ chính, chẳng hề sợ hãi gì cả, ngược lại cả người còn toát ra khí chất mạnh mẽ.

May mà trước khi vào lớp không xuất hiện nhóm thứ ba. Cố Liễu Liễu quay về chỗ ngồi, lấy bài kiểm tra toán buổi chiều ra, thở dài một tiếng rồi cam chịu số phận mà ôn bài.

Giờ tự học buổi tối, trong lớp rất yên tĩnh, có khoảng một nửa học sinh đến lớp, so với các lớp khác thì số lượng như vậy là khá đông. Cố Liễu Liễu xem lại một trang các câu sai rồi ngẩng đầu xoay cổ thư giãn.

Cô nhìn thấy Lâm Âm Âm đang chăm chú học ở không xa, rồi lại nhìn sang Quý Thanh Hàn, cũng nghiêng đầu chăm chỉ làm bài.

Nhưng… Quý Thanh Hàn vốn rất ít khi đến trường học để tự học vào buổi tối, hôm nay không biết vì sao lại tới nhỉ? Chẳng lẽ bị việc bị tụt xuống hạng hai kích thích à?

Cố Liễu Liễu thả hồn suy nghĩ linh tinh, một lúc sau, cô lại cúi đầu tiếp tục sửa bài.

Giờ tự học buổi tối không bắt buộc, hoàn toàn là tình nguyện. Đến khi mọi người lục tục rời khỏi, đầu óc mơ hồ quay cuồng của Cố Liễu Liễu cũng không trụ nổi nữa, cô nói với Lâm Âm Âm một tiếng rồi về ký túc xá nằm vật ra nghỉ.

Tuy nhiên, cô đã cố tình đợi đến khi Quý Thanh Hàn rời khỏi rồi mới đi, như vậy thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tối đó, gần mười giờ Lâm Âm Âm mới về, lúc đó Cố Liễu Liễu đã mơ mơ màng màng ngủ rồi, sau khi nói đôi câu xong thì cô lại lật người ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, Cố Liễu Liễu - người vốn chưa quen dậy sớm, bị Lâm Âm Âm gọi dậy:

“Tiểu Quyên, Tiểu Quyên, mau dậy đi học rồi!”

Cố Liễu Liễu còn đang trong giấc mơ, nghe thấy tiếng gọi ấy mà như bị tra tấn tinh thần. “Tiểu Quyên Tiểu Quyên”, con ngốc nào lại có cái tên này vậy trời!

Một giây sau, cô bỗng bừng tỉnh, mở choàng mắt ngồi bật dậy trên giường.

…Ờ, thì ra cái con ngốc đó chính là cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play