Ánh mắt Cố Liễu Liễu vô hồn, vuốt qua mặt, cô lập tức xuống giường, rửa mặt chải đầu qua loa rồi cùng Lâm Âm Âm đi tới lớp học.

Dọc đường, hai người vừa đi vừa thu hút vô số ánh nhìn. Có lẽ đều là nhờ vào nam chính Giang Vực Xuyên. May mà đoạn hai người họ ngã vào nhau hôm qua không bị ai trông thấy, nếu không hôm nay thứ họ đón lấy không phải là ánh nhìn mà là dao găm rồi.

Buổi sáng vào tiết Toán, giáo viên chủ nhiệm Trần Lương bắt đầu nói đến chuyện phân ban:

“Chẳng bao lâu nữa sẽ đến kỳ thi phân ban, mọi người nên chọn theo môn học mà mình giỏi. Lớp chúng ta là lớp Tự nhiên, những ai muốn học ban Xã hội thì có thể sẽ phải chuyển lớp. Nhưng dù học ban nào thì Văn, Toán, Ngoại ngữ đều là môn bắt buộc, phải học cho tốt, đặc biệt là môn Toán...”

Trần Lương giảng một tràng về tầm quan trọng của Toán rồi kín đáo khuyên học sinh trong lớp tốt nhất là nên chọn ban Tự nhiên. Sau đó, ông còn đặc biệt nhấn mạnh tên hai người: Quý Thanh Hàn và Lâm Âm Âm.

Một người là thủ khoa toàn khối, một người là á khoa, nhất là đều học Toán rất tốt, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên là Trần Lương rất hy vọng cả hai có thể tiếp tục ở lại lớp mình.

Khi nói đến thành tích môn Toán, Cố Liễu Liễu cảm thấy dường như ánh mắt chủ nhiệm lớp lướt qua chỗ mình một cái.

Cố Liễu Liễu: “…”

Nghĩ đến điểm Toán 69 của nguyên chủ, Cố Liễu Liễu cảm thấy hình như thầy đang “gọi hồn” cô thật.

Hết tiết buổi sáng, cô đói đến mức bụng dán vào lưng, lập tức kéo Lâm Âm Âm chạy ào về phía căn tin. Trên đường, chợt nhớ đến số dư trong thẻ cơm mà mình nhìn thấy hôm qua, cô quay đầu hỏi:

“À này Âm Âm, trường mình có trợ cấp cơm đúng không? Thẻ cậu còn bao nhiêu?”

Lâm Âm Âm nghe vậy thì có hơi bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu đáp:

“Có mà, mỗi năm trợ cấp 1000, mỗi học kỳ 500, chuyển thẳng vào thẻ luôn. Hôm qua mình chưa xem, chắc còn khoảng 400 gì đấy.”

Cô tặc lưỡi, mỗi học kỳ có 500 mà bây giờ thẻ mình chỉ còn mấy chục, không hiểu nguyên chủ tiêu cái kiểu gì, rõ ràng là mới vào học chưa bao lâu mà.

Đến căn tin, người không nhiều lắm, hàng chờ cũng không dài. Giá cả ở tầng một tương đối rẻ, tầng hai tầng ba sẽ đắt dần lên, càng lên cao, giá càng tăng nên bình thường tầng một khá vắng vẻ, hầu hết là học sinh chuyển trường đến.

Hai người nhanh chóng lấy được món mình thích, Cố Liễu Liễu vì muốn tiết kiệm nên chỉ chọn vài món chay rẻ tiền. May mà sắp tới thứ Sáu rồi, về nhà có thể xin thêm tiền sinh hoạt để nạp vào thẻ, sau đó cũng cần tính toán xem có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt được không.

Dù sao thì nhà của nguyên chủ Lý Tú Quyên cũng không khá giả gì, nếu không thì đã không phải dựa vào học bổng để vào học viện quý tộc Thánh Phỉ Tư này. Nên cô cũng ngại đưa tay xin tiền, muốn tự mình cố gắng một chút. Tìm một công việc nhot làm thêm để kiếm tiền ăn cơm chắc cũng không đến nỗi quá khó nhỉ?

Nghĩ đến chuyện phân ban mà giáo viên chủ nhiệm nói lúc sáng, cô ngẩng đầu nhìn Lâm Âm Âm ở phía đối diện, hỏi:

“À đúng rồi, cậu nghĩ xong là sẽ chọn ban Xã hội hay ban Tự nhiên chưa?”

Lâm Âm Âm lắc đầu:

“Chưa nghĩ ra, nhưng chắc là sẽ chọn ban Xã hội.”

Lâm Âm Âm học đều tất cả các môn, không lệch môn nào, thực ra học ban nào cũng được. Nhưng trong truyện gốc, Lâm Âm Âm chọn ban Tự nhiên, cùng nam số hai Quý Thanh Hàn ở lại lớp F.

Cô lập tức thấy rối rắm. Kiếp trước cô học ban Xã hội nhưng nếu muốn ở cùng Lâm Âm Âm thì buộc phải chọn Tự nhiên, nếu không sau khi phân ban sẽ không còn học cùng lớp nữa. Nhưng Toán Lý Hóa thì… thật sự là điểm yếu của cô.

Đang nghĩ ngợi, căn tin bỗng náo động, Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền thấy một nhóm năm chàng trai bước vào, người nào người nấy đều như thần tượng. Dẫn đầu là Giang Vực Xuyên, bên cạnh là một anh chàng đẹp trai mỉm cười, chắc là nam chính số ba - Phó Kiến Hoan, cũng là bạn thân chí cốt của Giang Vực Xuyên.

“Nhìn kìa, là Giang Vực Xuyên và Phó Kiến Hoan, sao họ lại đến đây vậy?”

“Á á á đẹp trai quá trời!”

“Họ có đang nhìn sang đây không?! Trời ơi, tôi không chịu nổi nữa rồi!”

Trong đám đông, ánh mắt Giang Vực Xuyên đảo một vòng, khi bắt gặp một bóng người liền lập tức khóa chặt tầm mắt rồi nhấc chân đi thẳng tới, đúng hướng các nữ sinh bàn tán vừa nãy và cũng chính là chỗ của cô và Lâm Âm Âm.

“Cậu ấy tới rồi cậu ấy tới rồi!” Cô gái vừa rồi kích động đến suýt ngất.

Cố Liễu Liễu: “…”

Cô liếc nhìn Lâm Âm Âm, rồi cắm cúi tiếp tục ăn. Ở cùng nữ chính thì sớm muộn gì cũng phải quen với những chuyện thế này.

Rất nhanh, Giang Vực Xuyên đã sải chân dài ngồi xuống bên cạnh Lâm Âm Âm, còn Phó Kiến Hoan thì ngồi đối diện, tức là ngay cạnh cô.

Phó Kiến Hoan nghiêng đầu nhìn Cố Liễu Liễu, khóe môi nở nụ cười lười nhác như thường lệ:

“Bọn tôi ngồi ở đây, không phiền chứ?”

Cô chớp chớp mắt, thầm nghĩ rằng một vai phụ như cô có được phiền hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa đối phương ngồi xuống rồi mới hỏi, đúng là hơi thừa thãi, chỉ đành gật đầu.

“Lâm Âm Âm, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi.”

Giang Vực Xuyên tiện tay vắt tay lên lưng ghế, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.

Lúc này, vô số ánh mắt trong căn tin tầng một đều đổ dồn về phía họ mà tò mò quan sát. Mấy người thích hóng chuyện thì đã nhanh tay lôi điện thoại ra đăng bài lên diễn đàn trường.

Lâm Âm Âm nhìn Giang Vực Xuyên, mặt đầy khó chịu:

“Chẳng trùng hợp gì hết. Bao nhiêu chỗ không ngồi, cứ nhất định phải ngồi đây?”

Nói xong, cô quay đầu nhìn thẳng vào cậu:

“Cậu cố tình.”

Cố ý để cả trường biết. Cậu thì tùy tiện ngồi đâu cũng không sao, nhưng cô thì sẽ bị dính bao nhiêu rắc rối.

Giang Vực Xuyên cúi đầu lại gần, nở nụ cười có chút xấu xa rồi hạ thấp giọng nói:

“Ừ, là tôi cố tình đấy.”

Trong mắt người ngoài, hành động cúi sát này lại trông cực kỳ mờ ám.

Lâm Âm Âm lập tức trợn mắt, cô giận dữ đứng bật dậy rồi bưng khay cơm lên, còn không quên gọi:

“Tiểu Quyên, chúng ta đổi chỗ.”

Ngay tức khắc, ánh mắt của hai người con trai kia đều rơi lên người Cố Liễu Liễu.

Cố Liễu Liễu: “…” Những lúc thế này… thực sự có thể coi như không thấy cô cũng được mà. Thật đó.

Cô nuốt vội thức ăn trong miệng rồi hấp tấp bưng khay cơm đi theo Lâm Âm Âm chuyển sang chỗ khác. Lần này, Giang Vực Xuyên và Phó Kiến Hoan không đi theo nữa.

Tuy nhiên, khi Cố Liễu Liễu đứng dậy rời đi, lại mơ hồ nghe thấy tiếng Phó Kiến Hoan vang lên phía sau, mang theo ý cười khe khẽ:

“Tiểu Quyên… ừm, cái tên này cũng thú vị đấy.”

Cố Liễu Liễu: “…”

Thú vị cái đầu cậu ấy!

Rất nhanh, chuyện xảy ra trong giờ nghỉ trưa này đã lan truyền khắp diễn đàn trường, tên của Lâm Âm Âm cũng ngày càng nổi như cồn, sắp trở thành “kẻ thù chung của mọi nữ sinh” rồi.

Chỉ là Cố Liễu Liễu nhìn đống bình luận trên diễn đàn mà mặt chẳng có cảm xúc gi.

[55L]: Cái con nhỏ xấu xí ngồi cạnh Phó thiếu gia là ai vậy? Nhìn cái mặt cười ngơ ngẩn vì mê trai kìa, hết muốn nói.

Cố Liễu Liễu: “……”

Nếu không nhầm thì “con nhỏ xấu xí” kia là đang nói cô à? Còn nữa, rốt cuộc con mắt nào của người này thấy cô đang cười? Còn mặt mê trai nữa?

Một câu thôi mà tổn thương cô hai lần, má nó, đúng là nằm không cũng trúng đạn.

Trân trọng sinh mệnh, tránh xa nam nữ chính [lạnh lùng.jpg]

Cô muốn chạy trốn nhưng không thoát nổi nên đành phải học thôi, học để thay đổi vận mệnh!

Sắp đến giờ tự học, có một nữ sinh mặt tròn đứng ở cửa lớp gọi Lâm Âm Âm ra ngoài, hai người đứng ở cửa nói chuyện gì đó. Cô liếc nhìn một cái rồi không để tâm, tiếp tục chiến đấu với đề Toán.

Một lúc sau, Lâm Âm Âm quay lại, lấy gì đó trong hộc bàn rồi lại ra ngoài.

Cô không để ý cô ấy rời đi lúc nào. Mãi đến khi cuối cùng giải xong bài toán và chắc chắn đáp án không sai, cô mới ngẩng đầu lên thì đã qua hơn nửa tiếng. Khóe mắt lướt nhìn sang chỗ Lâm Âm Âm, cô phát hiện chỗ ngồi trống không, người vẫn chưa về.

Cố Liễu Liễu sững lại, không biết Lâm Âm Âm có phải đang đi vệ sinh không.

Thế là cô lập tức lại quay sang nhìn phía Quý Thanh Hàn, phát hiện cậu vẫn đang ngồi đó. Cô thở phào nhẹ nhõm, coi như cũng yên tâm chút. Nam số hai vẫn còn ở đây là được rồi.

Không nghĩ thêm nữa, cô tiếp tục vùi đầu vào làm đề Toán, bỏ qua chút cảm giác khác lạ lướt qua trong lòng.

Chỉ là Quý Thanh Hàn - người xưa nay luôn nghiêm túc, hôm nay lại có chút bất thường. Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa, hàng lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.

Một lúc lâu sau, trong đầu Cố Liễu Liễu chợt lóe lên điều gì đó, cô lập tức ngẩng đầu lên.

Quào, suýt nữa quên mất… hôm nay hình như có một đoạn cao trào cốt truyện thì phải!

Cô ngẩng đầu nhìn về chỗ Lâm Âm Âm, đối phương vẫn chưa quay lại rồi lại nhìn sang Quý Thanh Hàn, phát hiện không biết cậu cũng đã không còn ở chỗ đó nữa từ lúc nào.

…Chết rồi!

Cô cuống quýt đứng dậy, vừa cố nhớ lại đoạn cốt truyện, vừa lao ra ngoài.

Cô nhớ mang máng trong truyện có một đoạn là Lâm Âm Âm vì dính líu đến Giang Vực Xuyên, khiến những người hâm mộ cậu sinh lòng ghen ghét, rồi có người bày mưu dạy cho cô ấy một bài học, dụ cô ấy đến nơi vắng người rồi nhốt vào trong nhà vệ sinh.

Ban đầu là bị chửi bới, sau đó còn bị dội nước ướt sũng toàn thân. Lâm Âm Âm đập cửa cầu cứu nhưng chẳng ai nghe thấy.

Cuối cùng là Quý Thanh Hàn phát hiện cô ấy biến mất nên đi tìm và tìm thấy trong nhà vệ sinh. Nhưng khi họ định rời đi thì lại phát hiện cửa bị khóa trái từ bên ngoài, hai người bị nhốt chung trong đó mấy tiếng đồng hồ, mãi tới khi tài xế của Quý Thanh Hàn không thấy cậu quay lại thì mới đi tìm và cứu được họ ra.

Lúc đó, cả người Lâm Âm Âm ướt sũng, đêm lại lạnh, cô ấy run lên vì rét, Quý Thanh Hàn không thể để đối phương bị cóng nên ôm cô ấy sưởi ấm, từ đó quan hệ của hai người bắt đầu có chút thay đổi kỳ diệu.

Tác giả truyện gốc đúng là biết cách treo độc giả, đoạn đó viết mập mờ ái muội, kéo căng nhịp, đọc mà tim gan ngứa ngáy, kiểu như cái gì cũng thấy mà lại chẳng thấy gì rõ ràng ấy.

…Chỉ là, mấy cảnh thế này thì chắc chắn không qua nổi kiểm duyệt của Lục Giang.

Cô lại lầm bầm trong lòng nhưng bước chân thì chẳng dừng mà chạy vội tới khu có khả năng là nơi giam giữ Lâm Âm Âm, còn thầm cầu nguyện Quý Thanh Hàn đến muộn một chút.

Không trách cô lúc nãy không nhớ ra, cô chỉ biết truyện có đoạn này nhưng thời điểm diễn ra lại viết rất mơ hồ, hoàn toàn không rõ là ngày nào. Cho nên có lúc cô không phản ứng kịp cũng là chuyện dễ hiểu.

Dù sao thì thời gian trong truyện cũng tùy ý biến đổi theo tình tiết, nhưng với cô thì từng phút từng giây đều là đang thật sự trải qua.

Chạy quanh mấy tầng liền, cô lại lao qua khu nhà thực hành, tìm một vòng trong nhà vệ sinh nữ mà không thấy. Lúc chạy ra ngoài, cô nhìn thấy nhà vệ sinh nam đối diện thì bước chân hơi chần chừ.

…Trong truyện viết là nhà vệ sinh nào ấy nhỉ? Hình như là nhà vệ sinh nữ thì phải?

Cô nhìn về phía nhà vệ sinh nam, mặt đầy do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play