Cố Liễu Liễu chết rồi.
May mắn là cô xuyên sách.
Còn không may thì là… cô xuyên nhầm sách rồi.
“Ui… Nam một bá đạo quá, nhưng nam ba cũng thích ghê! Còn cả nam sáu nữa, a a a a a, tôi không chịu nổi rồi, tôi cũng muốn xuyên sách, hãy để tôi xuyên sách đi, cho tôi xuyên thành nữ chính, tôi nguyện thay cô ấy chịu khổ luôn!” Trong giảng đường đại học, bạn thân Tống Du đã gào khóc với Cố Liễu Liễu như vậy không chỉ một lần.
Lời của cô khiến Cố Liễu Liễu tò mò: “Thật đến mức đó hả?”
Chẳng bao lâu sau, Tống Du gửi cho cô một đường link rồi thì thầm một cách thần bí: “Thật mà, tin mình đi, truyện siêu hay luôn! Mình chỉ chia sẻ riêng cho cậu thôi đó, về nhà nhớ xem lén nha.”
Câu nói này càng khiến lòng hiếu kỳ của Cố Liễu Liễu dâng cao. Nhưng hiện tại đúng là không tiện xem nên cô đành nhẫn nhịn. Đến tối, sau khi rửa mặt lên giường nằm, cô mới nhớ ra, thế là lập tức bấm mở đường link.
Vừa mở ra, đập vào mắt cô là tiêu đề sách cực kỳ nổi bật: 《Quân đoàn nam thần tượng Thánh Phỉ Tư》
Cố Liễu Liễu: “…”
Cái mùi cổ lỗ sĩ này hơi bị nồng đấy. Nếu là học sinh cấp hai thì chắc chắn sẽ thấy nhạt nhẽo lắm, nhưng giờ cô là sinh viên đại học rồi, thế nên không thèm đọc phần giới thiệu nữa mà hào hứng mở chương một luôn.
Đọc vài chương, Cố Liễu Liễu thầm nghĩ: Vậy thôi à?
Đọc đến chương ba mươi mấy, cô bắt đầu ngồi không yên, điều chỉnh lại tư thế một chút.
Đọc đến hơn tám mươi chương, cô tắt phụt điện thoại “bốp” một cái, khuôn mặt đỏ ửng.
Một lúc sau, cô không nhịn được nữa mà nhắn tin cho Tống Du:
【Đây là mấy cái nam một, nam ba, nam sáu gì mà cậu nói đấy à???】
Tống Du trả lời rất nhanh:
【Đúng rồi đó, nam số một, số ba, số sáu, còn có một nam số bảy chưa xuất hiện nữa, không biết sẽ là loại hình gì nha~ [ôm mặt]】
Cố Liễu Liễu: 【……】
Tốt lắm, thật là tốt lắm.
Lúc đầu cô tưởng đây chỉ là một bộ truyện học đường bình thường, về sau mới phát hiện đây là một bộ truyện “rác rưởi”! Lại còn là một truyện có tận bảy nam chính! Tình tiết thì lẫn lộn với tốc độ “xe chạy”, quần áo thì bay tung tóe đầy màn hình, trói cô chặt như cái bánh tét vậy.
Mà thật ra thì cũng chẳng có xe chạy gì đâu. Chẳng qua là trước giờ cô toàn đọc truyện trên Thành Phố Văn Học Lục Giang nên đến một đoạn từ cổ trở xuống cũng chẳng có, thanh thuần đến độ không thể thanh thuần hơn. Vì vậy, so với cái này, độ “mặn” của bộ kia lập tức tăng vọt. Ít ra thì cũng không phải xe buýt đón trẻ mẫu giáo.
Quả nhiên, không có đối chiếu thì không có tổn thương [lau nước mắt].
Cố Liễu Liễu lập tức chính nghĩa lẫm liệt mà gõ tin nhắn:
【Làm sao mà cậu có thể giới thiệu cho mình đọc loại truyện thế này chứ! Mình là thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa đó! Mình là loại người thích đọc mấy thứ này à?】
Nói xong, còn chưa chờ Tống Du trả lời, cô đã gửi thêm một tin:
【Mình là.】
Kèm theo đó là một cái sticker mặt biến thái đang liếm màn hình.
Tống Du: 【……】
Sau khi tám chuyện thêm vài câu, Cố Liễu Liễu lại hào hứng mở truyện đọc tiếp.
Lần đầu tiên đọc truyện có đến bảy nam chính, cô như mở ra cánh cửa thế giới mới, vui vẻ rời bỏ Lục Giang mà chạy vụt về phía ánh sáng.
Và rồi… cô bị “sáng” thật.
Bị sáng đến mức bay màu khỏi thế giới này luôn.
Khoảnh khắc trước khi chết, trong đầu Cố Liễu Liễu chỉ có hai ý nghĩ:
1. Nữ chính này thật không dễ dàng gì, vậy mà chịu nổi cả bảy nam chính.
2. Cô có thể chết, nhưng nhất định phải xóa sạch lịch sử trình duyệt!!
Giây tiếp theo, Cố Liễu Liễu mất đi ý thức.
—
【Đinh! Phát hiện ký chủ, đang tiến hành liên kết… Đinh, liên kết thành công, hoan nghênh sử dụng Hệ thống kiểm duyệt Lục Giang, tôi là hệ thống trợ lý tận tâm của bạn, số hiệu 918.】
Trong cơn mơ hồ, Cố Liễu Liễu lờ mờ nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.
Cô cau mày. Hệ thống? Là cái cô đang nghĩ tới sao?
Hệ thống: 【Đúng vậy, chính là cái mà cô đang nghĩ đó. Cô đã chết trong thế giới cũ, hiện tại đã tiến vào trong một quyển tiểu thuyết. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể tiếp tục sống.】
Cố Liễu Liễu sững người mất mấy giây rồi mới hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
Hệ thống bắt đầu giải thích:
【Chúng tôi là Hệ thống tối ưu hóa truyện Lục Giang, do tiêu chuẩn kiểm duyệt ngày càng khắt khe, nhiều truyện ngôn tình cũ không thể vượt qua được kiểm duyệt nữa. Vì thế chúng tôi mới chọn người xuyên sách để viết lại nội dung, tránh các đoạn vi phạm và giúp cốt truyện trở nên hợp lý, đặc sắc hơn, thu hút được nhiều độc giả hơn. Hoàn thành rồi thì cô có thể tiếp tục sống.】
Nghe có vẻ… không khó lắm nhỉ?
Cố Liễu Liễu bắt đầu suy nghĩ, cô lăn lộn ở Lục Giang bao nhiêu năm rồi, vừa làm kiểm duyệt vừa chỉnh sửa lại nội dung thì chắc cũng không đến nỗi quá khó… ha?
Sau khi cân nhắc xong, cô gật đầu đồng ý rồi ký hợp đồng với hệ thống. Sau đó, ý thức của cô dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Cố Liễu Liễu mở mắt, cô mơ màng nhìn xung quanh, thấy từng hàng bàn học nối nhau, không một bóng người.
Hình như… cô đang ở trong lớp học?
Xuyên vào truyện học đường thật rồi?
Lúc này, Cố Liễu Liễu mới nhớ ra hỏi: “Tôi xuyên vào truyện nào vậy?”
Giọng hệ thống lại vang lên trong đầu:
【Sẽ dựa theo danh sách truyện cô từng đọc, chọn ra quyển cần được kiểm duyệt gấp nhất. Để tôi xem… Ừm, quyển tên là… “Quân đoàn nam thần tượng Thánh Phỉ Tư”.】
Cố Liễu Liễu: “……”
Cố Liễu Liễu: “………”
Cố Liễu Liễu: “……………”
Khoảnh khắc im lặng ấy vang dội như sấm nổ.
Thế mà hệ thống vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Cố Liễu Liễu âm thầm thốt ra một tiếng chửi trong lòng, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên những đoạn tình tiết khiến người ta mặt đỏ tim đập, cả khuôn mặt lập tức bừng đỏ.
Cô không nhịn được mà hỏi: “Sao lại không phải truyện của Lục Giang vậy?”
Hệ thống dường như cũng hơi bất ngờ:
【Không phải của Lục Giang à? Không đúng nha, theo lý mà nói thì phải là truyện của Lục Giang mới đúng… Để tôi tra lại thử xem là do nguyên nhân gì.】
Sau đó nó lại an ủi:
【Nhưng không sao cả, bây giờ hệ thống Lục Giang kinh doanh đa dạng lắm, có hợp tác với rất nhiều nền tảng khác nhau.】
Cố Liễu Liễu lộ vẻ do dự: “Lục Giang các ngươi… còn hợp tác với loại truyện rác rưởi này nữa hả?”
Hệ thống: 【???】
Giọng cơ giới của hệ thống lập tức lệch tông:
【Cô… không phải cô là fan trung thành của Lục Giang sao? Sao lại xuyên vào truyện rác rưởi thế này?】
Giọng Cố Liễu Liễu có hơi chột dạ:
“Phải mà… chỉ là… đôi khi… lỡ tay… xem vài chương thôi…”
Hệ thống: 【……】Hừ, tin cô mới là lạ.
Cố Liễu Liễu: “……”
Một người một hệ thống cùng rơi vào im lặng. Hệ thống không nói gì thêm, không biết có phải là đang tra nguyên nhân hay không. Cố Liễu Liễu nhìn quanh lớp học trống trải rồi cất bước rời đi.
Ra khỏi lớp, cô phát hiện mình đang ở tầng bốn của khu giảng dạy. Cô đứng trước lan can nhìn ra xa, tầm nhìn rộng rãi, mọi cảnh vật thu hết vào mắt: sân thể thao rộng lớn, các tòa nhà xa hoa lộng lẫy, khắp nơi đều toát lên vẻ xa xỉ. Có lác đác vài nhóm học sinh đi lại trong sân trường, cảnh tượng trong quyển truyện học viện quý tộc Thánh Phỉ Tư như sống lại ngay trước mắt vậy.
Lúc này, cuối cùng Cố Liễu Liễu cũng xác định rằng mình thật sự đã xuyên vào trong sách rồi.
Một lát sau, hệ thống cũng kiểm tra xong:
【Có lẽ vì trước khi cô chết đang đọc truyện này, sóng ý thức dao động quá mạnh, nên… đã xuyên vào luôn rồi, không thể sửa được nữa. Giờ chỉ có thể tiếp tục thôi.】
Cố Liễu Liễu tỏ vẻ bình tĩnh gật đầu nhưng khoé môi lại không kiềm được mà cong lên:
“Ừm… vậy thì đành chịu vậy.”
Hệ thống: 【……】Nếu cô không cười, tôi còn tin được.
Sau khi xác nhận bản thân đã xuyên vào quyển truyện có tận bảy nam chính, Cố Liễu Liễu nhớ lại những tình tiết trong truyện, mặt mũi lập tức tái đi. Từ cảm giác choáng váng ban đầu, cô bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hiện thực.
Sau đó, cô có hơi ngại ngùng mà nói:
“Chỉ là… độ khó này… có hơi cao quá không?”
Dù gì cũng là bảy nam chính, ai mà chịu nổi?
Cố Liễu Liễu ôm ngực, nghĩ đến chuyện trước đây cô bạn thân Tống Du gào lên rằng muốn xuyên sách không chỉ một lần, mà không ngờ cô ấy không xuyên, lại đến lượt mình xuyên.
Sau đó, Cố Liễu Liễu siết chặt nắm tay, khí thế hào hùng mà tuyên bố:
“Tống Du, khổ này để mình chịu thay cậu vậy!”
Hệ thống: ?
Bảy nam chính? Ở đâu ra bảy nam chính? Có khi ký chủ của nó hiểu nhầm gì đó rồi? Nhưng mà, xét theo độ xuất hiện thì hình như… cũng không sai lắm?
Hệ thống còn chưa kịp phản bác gì thì đã thấy một nam sinh tuấn tú tuyệt trần, được ba bốn người vây quanh đi về phía Cố Liễu Liễu.
Vừa thấy người ấy, mắt Cố Liễu Liễu lập tức sáng bừng. Ngầu và đẹp như như vậy, chắc chắn là nam chính!
Chỉ là… không biết là nam chính số mấy nhỉ?
Cô nhớ lại những mô tả về các nam chính trong truyện, đoán rằng đây chắc là nam chính số một - Giang Vực Xuyên, đại ca của học viện quý tộc Thánh Phỉ Tư.
Cậu có ngoại hình xuất sắc, gia thế quyền thế, lại còn là cổ đông lớn nhất của trường, là phú nhị đại trong đám phú nhị đại.
Còn tính cách thì ngông cuồng, hành xử bá đạo, độ tồn tại siêu cao.
Cố Liễu Liễu nhìn cậu chậm rãi bước đến thì tim đập thình thịch, khóe môi không giấu nổi nụ cười:
Đến rồi, đến rồi, đối phương mang theo hào quang nam chính mà đến rồi!!
“Cô là học sinh chuyển trường mới đến, đứng đầu khối?” Giang Vực Xuyên nhướng mày hỏi.
Cố Liễu Liễu đang nghĩ xem nên trả lời thế nào để duy trì hình tượng nữ chính trong truyện thì…
Đã thấy Giang Vực Xuyên đi ngang qua cô luôn rồi… đi qua rồi!!!
Cố Liễu Liễu: “???”
Cô quay đầu nhìn lại, mới thấy cách chỗ mình vài bước có một cô gái đang đứng đó.
Cô ấy mặc đồng phục học sinh màu trắng viền xanh, khí chất trong trẻo, tóc đen dài mượt buông xõa, làn da trắng muốt, đôi mắt nai đen láy, sống mũi cao, đôi môi mềm hồng như cánh hoa.
Ngũ quan ấy xinh xắn, tinh tế, đẹp đến khó tin, vừa nhìn đã thấy giống hệt “mối tình đầu” trong truyện rồi.
…Khoan đã, cô ấy là ai?
Cố Liễu Liễu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy Giang Vực Xuyên bước tới trước mặt cô gái kia rồi đứng lại, hỏi:
“Lâm Âm Âm, cô dám cá cược với tôi không?”
Ầm — đầu Cố Liễu Liễu như nổ tung:
“???”
Cô ấy là Lâm Âm Âm? Vậy… cô là ai???
Lâm Âm Âm chính là nữ chính của bộ truyện này!
Nãy giờ cô vẫn tưởng mình xuyên thành Lâm Âm Âm, ai ngờ Giang Vực Xuyên lại gọi cô gái kia là Lâm Âm Âm?
Không đúng, cái này… không hợp logic chút nào!!
“Vớ vẩn, tôi không rảnh cá cược với cậu.” Nói xong, Lâm Âm Âm lập tức vòng qua người Giang Vực Xuyên mà đi.
Giang Vực Xuyên cười khẩy, giọng điệu lười biếng mà trêu chọc:
“Hy vọng lần sau cô cũng có gan nói vậy với tôi.”
“……”
Cố Liễu Liễu vẫn còn đang mải tiêu hóa cú sốc vừa rồi, hoàn toàn không nghe được họ nói gì.
Ngay sau đó, một bàn tay khoác lấy cánh tay cô, cô cúi đầu nhìn, rồi quay sang thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Âm Âm đang phóng đại ngay trước mắt mình:
“Đi thôi, Tiểu Quyên, chúng ta đi ăn cơm.”
Cố Liễu Liễu: “???”
Tiểu Quyên là ai? Ai là Tiểu Quyên??
……Cái gì!! Má nó, Tiểu Quyên chính là cô á!!!
Tự dưng bị nhét cho cái tên như vậy, suýt chút nữa thì Cố Liễu Liễu ngất ngay tại chỗ, cô không muốn đối mặt với sự thật này.
Sau đó, cô bị Lâm Âm Âm dắt đi ăn một bữa cơm nhạt nhẽo rồi về lại ký túc xá.
“Tiểu Quyên, cậu sao vậy?” Thấy sắc mặt Cố Liễu Liễu không ổn, Lâm Âm Âm ân cần hỏi.
Cố Liễu Liễu vừa nghe cái tên này thì lại suýt phun ra một ngụm máu nhưng chỉ có thể cố nén lại, cô ôm ngực nói:
“Không… không sao, chỉ hơi mệt chút, ngồi nghỉ lát là ổn.”
“Vậy cậu nghỉ đi nhé, có chuyện gì thì gọi mình.” Lâm Âm Âm dịu dàng đáp.
Cố Liễu Liễu: “……Được rồi.”
Tiểu Quyên, Tiểu Quyên… ai mà tên Tiểu Quyên chứ!!! Nhà ai tốt số mà đặt tên thế!!!
Cố Liễu Liễu cố gắng moi trí nhớ, lục tung quyển truyện xem có ai tên là “Tiểu Quyên” không và cuối cùng, cô cũng nhớ ra rồi.
Trong truyện đúng là có một nhân vật phụ tên là Lý Tú Quyên, cũng là học sinh chuyển trường, là dạng nữ phụ số bảy tám chín gì đó, mà trong truyện chỉ xuất hiện qua vài trăm chữ thôi.
Tình tiết được viết nhiều nhất về nhân vật này là lúc chết.
Và hiện tại, cô chính là Lý Tú Quyên.
Cố Liễu Liễu: “……”
……Má nó! Giết tôi đi, giết ngay bây giờ luôn cũng được!!!