Lâm Hỷ đang được Tôn Kiều Kiều ôm trong lòng, bị tiếng quát lớn của bà cụ Lâm làm giật mình, liền òa khóc thảm thiết. Tiếng khóc của đứa trẻ khiến bà cụ Lâm đang chửi mắng bị ngắt quãng, chưa chửi cho đã miệng đã nổi giận đùng đùng.
Triệu Quế Phương thấy đứa trẻ bị dọa khóc cũng không vui trong lòng. Bà ta ra hiệu cho Tôn Kiều Kiều bế Lâm Hỷ ra ngoài dỗ dành.
Đợi đến khi Tôn Kiều Kiều bế Lâm Hỷ đi khỏi, Triệu Quế Phương mới nở nụ cười, nửa khuyên giải nửa nhắc nhở bà cụ Lâm: “Nương, nương bớt giận chút đi, đừng nói mấy lời quá nặng nề; chuyện trong nhà thế nào là ăn chực không ăn chực, để người ngoài nghe được thì họ cười cho. Ba huynh đệ nó tình cảm tốt với nhau, không nỡ xa nhau cũng là chuyện bình thường. Phán ca nhi còn nhỏ, cứ tưởng Bình Bình và An An bị đưa đi thì sẽ không gặp lại nữa. Nhưng nương cũng biết đó, quanh vùng mười dặm tám thôn, hỏi thăm chút là biết rõ ngay, nương cứ nói chuyện tử tế, tụi nhỏ sẽ hiểu được lòng nương.”
Những lời này vừa là khuyên nhủ, vừa là nhắc khéo bà cụ Lâm đừng làm chuyện quá đáng.
Quanh vùng ai chẳng biết ai, thời buổi yên bình mà đi bán con bán cháu thì còn mặt mũi gì nữa? Cho dù có đưa đi xa đến đâu, Bình Bình và An An cũng đã biết nhận thức, có lòng thì kiểu gì cũng tìm về được. Thanh danh này có giữ được không, con cháu sau này còn lấy vợ lấy chồng ra sao?
Quan trọng là phải để tụi nhỏ tự nguyện.
Bà cụ Lâm cũng hiểu lý lẽ đó, chỉ là vừa nhìn thấy Giang Phán đã bực, nếu không phải vì bảo vệ nương Giang Phán thì con trai cả của bà cụ đã chẳng gặp chuyện, khiến hai ông bà cụ phải chịu nỗi đau đầu bạc tiễn đầu xanh.
Giờ nghe Giang Phán nói linh tinh, cơn giận lại cuồn cuộn: “Cái này không được, cái kia không xong, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Bình Bình và An An phải chọn một đứa đưa đi, tự ngươi chọn đi! Còn cái đồ con hoang như ngươi còn muốn ăn cơm chùa nhà họ Lâm? Phì! To nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Vài hôm nữa ngươi thu dọn đồ đạc mà cuốn xéo!”
Triệu Quế Phương thấy bà cụ Lâm biết dừng lại, thì liền đóng vai người tốt, dịu giọng với Giang Phán: “Phán ca nhi, ngươi đừng để ý lời bà nội nói, chẳng qua vì cha nương ngươi qua đời khiến bà cụ đau lòng, nên mới nói nặng lời như vậy.”
Giang Phán đúng lúc tỏ vẻ đau buồn: “Thẩm ơi, ta hiểu mà, sao ta lại trách bà nội được. Chỉ là ta biết mình vụng về, không giỏi ăn nói, không được ông bà nội thương, nên mới muốn đuổi ta đi.”
“Ngươi nói gì vậy? Tuyệt đối đừng nghĩ như thế. Dù ngươi không mang họ Lâm, nhưng cũng đã sống ở nhà họ Lâm hơn mười năm rồi, bà nội ngươi nhìn ngươi lớn lên, làm sao mà không thương ngươi được chứ. Bà cụ chỉ nói lời giận dữ thôi mà!”
“Thật hả thẩm? Vậy ông bà nội sẽ không đuổi ta đi ạ?” Giang Phán lập tức rũ bỏ vẻ buồn bã trước đó, ánh mắt sáng rỡ, rồi như vừa nghĩ đến điều gì, chân thành hỏi tiếp: “Vậy việc muốn đưa Bình Bình và An An đi là vì ông bà nội không thích chúng sao? Tại sao ông bà nội không thích chúng ạ? Nếu được ông bà nội thích thì sẽ không bị đưa đi phải không? Vậy làm sao để ông bà nội thích chúng ạ?”
Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Giang Phán, trong lòng Triệu Quế Phương đã muốn mắng bà cụ Lâm chết quách cho rồi.
Kế hoạch bàn từ sáng là để bà cụ Lâm đóng vai người nghiêm khắc, bà ta đóng vai người tốt. Một bên mềm mỏng, một bên cứng rắn, Giang Phán và các em còn nhỏ, cuối cùng chắc chắn sẽ chịu khuất phục.
Thấy thái độ của Giang Phán không quá cứng rắn, chỉ cần thêm một chút ép buộc nữa là chuyện chắc chắn sẽ xong xuôi, ai ngờ bà cụ Lâm lại xen vào giữa chừng, toàn nói mấy lời cản trở.
Đóng vai người tốt cũng không phải như thế này chứ!
Tất nhiên Triệu Quế Phương cho rằng đều là lỗi của bà cụ Lâm. Bà ta và bà cụ này từ trước đến nay vốn không hợp nhau, chỉ là ngoài mặt trước người ngoài mới giả vờ là nương chồng nàng dâu hòa thuận.
Nhìn cái cách bà cụ kia chỉ nói một câu đã làm lệch cả chủ đề.
Triệu Quế Phương không nghĩ rằng Giang Phán cố ý, bà ta vốn có định kiến rằng y là một đứa trẻ không có chính kiến, thiếu thốn tình cảm, thường ngày ít nói, sống nội tâm. Cha nương y mất rồi, y muốn được ông bà nội yêu thương thì có gì lạ?
Dù sao thì, Triệu Quế Phương cũng không muốn để chủ đề bị kéo lạc hướng mãi, chuyện chính còn chưa giải quyết xong.
Bà ta đành phớt lờ những câu hỏi của Giang Phán, cắn răng kéo chủ đề trở lại: “Ông bà nội không phải không thích Bình Bình với An An, ngược lại là rất thương hai đứa. Chính vì thế nên mới muốn đưa tụi nhỏ ra ngoài hưởng phúc. Nhà mình đông người, nay ăn bữa này mai chẳng có bữa sau, thật sự nuôi không nổi nhiều miệng ăn như vậy.”
Triệu Quế Phương tự thấy mình nói thật lòng. Nhà tuy có đất nhưng số người lao động chẳng được bao nhiêu, đa phần toàn là trẻ con đang tuổi lớn, đứa nào cũng ham chơi ham ăn.
Hơn nữa, bà ta cũng không muốn nuôi thêm ba cái “gánh nặng” đó trong nhà, nên tất nhiên càng đẩy đi được đứa nào thì nhẹ đứa ấy.
Trước sự lảng tránh của Triệu Quế Phương, Giang Phán cũng không hề nổi giận.
Y vốn chỉ muốn nói dông dài để khiến mọi người mất tập trung, đồng thời tạo cảm giác như mình đang bị dồn đến đường cùng, tiện để tiến hành bước thương lượng tiếp theo.
Giờ thấy bà ta quay lại chủ đề chính, đúng ý y rồi.
Y liền ngừng giả ngây giả dại, mà nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình: “Ngày xưa thường nghe ông bà dạy cha nương phải hiếu thảo, giúp đỡ huynh đệ, chăm lo con cháu. Ta thấy rất đúng và luôn ghi nhớ làm theo. Trước khi cha nương qua đời đã giao phó đệ đệ và muội muội cho ta, dặn dò phải nuôi nấng chúng khôn lớn. Ta đã nhận lời thì nhất định phải giữ trọn lời hứa.
Cha nương vừa mới qua đời chưa đầy một tháng, nếu lúc này ta đồng ý đưa hai em rời đi thì chẳng phải là phụ lòng cha nương đã giao phó, cũng là trái với lời giáo huấn thường ngày của ông bà, thậm chí còn là hành động bất kính, bất hiếu.
Những điều nhị thẩm nói hôm nay khiến ta vô cùng bối rối.
Chẳng lẽ lời dạy của ông bà xưa nay là sai sao? Nếu thật sự sai, thì tại sao ông bà thường bảo cha nương ta phải hiếu kính cha nương, yêu thương huynh đệ? Nếu những lời dạy ấy là đúng, thì ta càng không dám trái lời ông bà, phụ sự ủy thác của cha nương.
Hay là... Ông bà nội, nhị thúc, nhị thẩm muốn dạy ta trở thành kẻ bất hiếu?”
Lời vừa dứt, cả nhà đều chết lặng, như không thể tin nổi một đứa trẻ thường ngày ít nói, ngơ ngác như Giang Phán lại có thể nói ra những câu thấm thía như vậy. Mọi người đều câm lặng, chẳng ai dám lên tiếng.
Đùa sao được, theo lời Giang Phán, chẳng phải là đang ép người làm kẻ bất hiếu sao? Triều đại này coi trọng đạo hiếu, đi ngược lại với lễ nghi thì bị chém đầu đó!
Nếu thừa nhận lời Giang Phán là đúng thì không thể tiếp tục nói chuyện đưa Lâm Bình Bình và Lâm An An đi được nữa, trái với mục đích ban đầu của họ.
Cả đám người lập tức chìm trong im lặng.
Hai ông bà cụ nhà họ Lâm tựa vào tay ghế, cau ngươi đến mức các nếp nhăn trên mặt run rẩy, Lâm Nhị Trụ và Lâm Tiền Lai ngồi thẳng lưng, không rõ đang nghĩ gì, Lâm Tú – người đang dựa vào Triệu Quế Phương ngủ gật – ngồi bật dậy nhìn Giang Phán đầy kinh ngạc, Lâm Tiến Bảo thì tâm trí đang bay đi đâu không rõ, Lâm An An và Lâm Bình Bình thì đứng sau lưng Giang Phán, thận trọng mà đầy hy vọng.
Cuối cùng, vẫn là Triệu Quế Phương phản ứng nhanh nhất. Bà ta không kịp nghĩ sao Giang Phán lại nói được như vậy, chỉ cười gượng rồi nói: “Phán ca nhi, ngươi đừng nói linh tinh, không ai ép ngươi làm kẻ bất hiếu đâu. Ông bà nội ngươi xưa nay dạy dỗ rất đúng, ngươi làm rất tốt rồi.”
Không thể tiếp tục nói về chuyện đưa ai đi được nữa, Triệu Quế Phương liền rơm rớm nước mắt than vãn:
“Cha nương ngươi bỏ lại ba đứa mà ra đi, ta làm sao nỡ không lo cho các ngươi. Chỉ là nghĩ rằng nếu đưa Bình Bình hoặc An An đi tìm chỗ nương thân, thì hai đứa còn lại gắng chịu khổ, cả nhà ta cố gắng sẽ không ai bị đói. Các ngươi chia xa chỉ là tạm thời thôi, sau này vẫn có thể gặp lại nhau.
Nếu các ngươi thật sự không muốn rời nhau, thì ta cũng không nỡ làm người xấu. Chỉ là ta và nhị thúc ngươi cũng chẳng có bản lĩnh, không đủ khả năng nuôi nhiều miệng ăn như vậy mà thôi. Hu hu…”
Vừa nói, nước mắt vừa rơi, trông thật đáng thương và bất lực.
Giang Phán chờ đúng lúc Triệu Quế Phương nói mấy câu như “không nỡ bỏ mặc các ngươi” hay “nuôi không nổi nhiều người”, liền thuận thế nói theo: “Nhị thúc nhị thẩm có lòng, sao bọn ta lại không hiểu được. Mọi việc đều vì bọn ta mà lo liệu, đó là tấm lòng nhân hậu của hai người. Nhưng bọn ta cũng không phải hạng người không biết điều, không phân phải trái. Thẩm đã thương bọn ta, thì bọn ta cũng không muốn gây thêm phiền phức.
Ta đã mười sáu tuổi, thêm một hai năm nữa là có thể tự gánh vác gia đình. Nhà vẫn còn ít lương thực cha nương để lại trước khi mất, ba huynh đệ bọn ta tiết kiệm chút cũng đủ cầm cự một thời gian. Đợi khi sức khỏe ta hồi phục, sẽ tìm việc làm ở trấn, đảm bảo không để hai đứa nhỏ bị đói. Bọn ta cứ sống như hồi cha nương còn sống vậy, ba người sống riêng, nếu gặp chuyện thì mong nhị thúc nhị thẩm giúp một tay là được…”
“Thế sao được!” Giang Phán chưa nói dứt câu thì đã bị Triệu Quế Phương cắt ngang, giọng đầy nghiêm khắc.
Nhận ra bản thân hơi hấp tấp, bà ta liền đổi giọng dịu lại: “Ý thẩm là các ngươi vẫn còn nhỏ, ngươi thì sức khỏe kém, làm sao thẩm có thể yên tâm để các ngươi sống một mình. Đừng nói mấy câu như vậy nữa.”
Thật ra trong lòng Triệu Quế Phương đang tính toán, Giang Phán sắp đến tuổi trưởng thành, tính tình lại dễ bảo, lại là người ngoài họ, có thể gả vào nhà khác làm con rể, hoặc chia ra vài mẫu đất sống riêng, coi như nuôi lớn một người rồi cũng yên chuyện.
Làm vậy với người ngoài họ, không chỉ giữ được tiếng thơm, còn dễ được lòng xóm làng. Vả lại, sức khỏe của Giang Phán vốn yếu, lỡ như lại ngã bệnh nặng giống dạo trước thì cũng chẳng có cách nào. Còn thuốc men, giống như lần trước mỗi ngày đều có mùi thuốc là được, ai mà biết thật sự tốn bao nhiêu?
Ban đầu bà ta vốn định đưa Lâm Bình Bình đi, sau đó tìm người đón Lâm An An, nhưng giờ nghĩ lại thì giữ Lâm Bình Bình ở lại cũng tốt, có thể giúp việc, vài năm nữa là có thể gả chồng.
Huống hồ bà ta còn đang thèm thuồng số ruộng mà cha nương Giang Phán để lại.
Vợ chồng Lâm Đại Nhân vốn siêng năng, chăm đất rất kỹ, mỗi năm đều thu hoạch tốt, còn có cả lương thực mới thu, nhà cửa, nông cụ và đồ gia dụng nữa. Dù đồ cũ thì nếu mua sắm lại cũng tốn không ít tiền.
Bởi vậy, Triệu Quế Phương nhất quyết không đồng ý để ba huynh đệ sống riêng như xưa nữa. Sống chung là chuyện rắc rối, việc thì phải giúp hay không giúp? Làm sao tránh khỏi trách nhiệm?
Thế nên bà ta tiếp tục nói: “Các ngươi còn nhỏ, sức lực chưa đủ làm việc nặng. Cứ nghe lời thẩm, đừng nói chuyện sợ gây phiền nữa, có gì thì cả nhà cùng nghĩ cách.”
Nhưng rõ ràng trước đây bà ta không hề nói như vậy.
Giang Phán thầm cười khinh trong lòng, tâm tư trong nhà này, y đoán được bảy tám phần. Chẳng phải là vừa muốn chiếm đất đai tài sản của người khác, lại vừa không muốn lo chuyện nuôi nấng? Vừa muốn đẩy đi ba cái “gánh nặng”, lại sợ bị mang tiếng là kẻ độc ác, ăn hết của mồ côi?
Giang Phán đã có tính toán của riêng mình.
“Thẩm, việc này ta đã nghĩ rồi. Ba chúng ta còn nhỏ, nhiều đất như vậy quả thật không quản nổi. Vì thế ta định... Bán hết!”
“Không được!!!”
Lần này là bà cụ Lâm hét lên, giọng kích động cực độ, khuôn mặt đầy nếp nhăn đỏ ửng, tay bám chặt lấy tay vịn ghế, ngực phập phồng vì tức giận.
Bà cụ Lâm thật sự căm ghét Giang Yến. Và đương nhiên cả Giang Phán, đứa con mà Giang Yến mang đến nhà họ Lâm, bà cụ cũng hận không kém. Giang Phán giống mẹ cả về ngoại hình lẫn tính cách.
Đôi mắt long lanh như có thể quyến rũ người khác, chẳng phải chính vì thế mà con trai cả của bà cụ bị quyến rũ đến mất hồn sao? Giọng nói mềm mại, cử chỉ nhút nhát đáng thương, nhìn là thấy khó chịu.
Nếu không phải vì Giang Yến, con trai bà cụ sẽ không xa cách với gia đình, không tách ra sống riêng, bà cụ cũng không mất quyền kiểm soát trong nhà, bị Triệu Quế Phương lấn lướt, và cuối cùng con trai cũng không phải chết oan uổng.
Hiện tại, Giang Phán với gương mặt giống hệt Giang Yến, lại dùng chính giọng điệu đó để nói rằng cậu muốn bán hết đất đai gia sản trong nhà khiến bà cụ Lâm không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Bà cụ bắt đầu tru tréo, buông lời nguyền rủa: “Ngươi dám à! Thằng súc sinh kia! Một đứa không biết từ đâu chui ra mà dám bán đất nhà họ Lâm, chiếm lấy nhà họ Lâm! Ai cho ngươi cái gan đó? Đồ vô ơn bạc nghĩa! Con trai ta nuôi ngươi mười mấy năm, mà ngươi báo đáp kiểu này à? Lúc đầu lẽ ra không nên cho ngươi vào cửa! Đồ trời đánh, sao không phải ngươi chết đi?!”
Trước những lời cay nghiệt của bà cụ Lâm, Giang Phán vẫn bình thản, thần thái ung dung, giọng nhẹ nhàng cất lên: “Bà cụ Lâm, lúc chia nhà, cha nương ta cũng chỉ được năm mẫu đất, một gian nhà. Những phần đất sau này là cha nương ta khai hoang mà có, nhà cửa cũng là về sau tự mình dựng lên.”
“Giờ đã chia nhà rồi, thì mọi thứ đó đều là cha nương ta để lại cho bọn ta. Ta sống trong căn nhà cha nương ta xây, bán đất cha nương ta khai hoang cũng không sai đâu. Cho dù ta không phải con ruột của cha ta, thì Bình Bình và An An chắc chắn là con ruột của ông ấy. Cha nương ta gửi gắm hai huynh muội nó lại cho ta, thì ta có quyền lo liệu mọi việc. Cho dù có kiện lên huyện đường, lý lẽ cũng vẫn đúng!”
“Ngươi là đồ hỗn láo! Dám làm loạn thế à! Ngươi còn dám nói đi kiện huyện à, ngươi đang đe dọa ai đó hả, ta nói cho ngươi biết…”
“Im đi!” Người vẫn im lặng từ đầu, ông cụ Lâm, đột nhiên quát lớn, ngắt lời bà cụ Lâm, đôi ngươi cau lại, ánh mắt lướt qua khắp căn phòng.
Một lúc lâu sau, như thể đã đưa ra quyết định, ông cụ thở dài: “Thôi vậy. Dù sao cũng là thịt trên tay, bên nào cũng đau. Hôm nay để ông già này làm kẻ ác một lần.”
“Giang Phán, ngươi đã mang họ Giang thì không còn liên quan gì tới nhà họ Lâm nữa. Nhà họ Lâm nuôi ngươi mười mấy năm cũng coi như đã có tình có nghĩa. Giờ nương ngươi đã mất, theo lý thì chúng ta có thể đuổi ngươi ra khỏi nhà.”