“Ầm!” 

Một tiếng sấm vang lên, bầu trời vốn sáng sủa bỗng chốc trở nên u ám. Mưa sắp đến, không khí càng lúc càng oi bức, nặng nề. 

Lũ trẻ con trong thôn đang chơi đùa vội vàng hét lên rồi chạy tán loạn, chi trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. 

Cổng lớn nhà họ Lâm đóng chặt, trong sân thoang thoảng mùi thuốc, khiến thời tiến vốn đã oi bức lại càng thêm ngột ngạt. 

Tôn Kiêu Kiều nhanh nhẹn thu dọn y phục phơi ngoài sân và rau dại đã hong khô. Vừa bước đến mái hiên phía đông thì những hạt mưa to bằng hạt đầu đã bắt đầu rơi xuống. 

Nàng ta nghĩ: May mà thu dọn kịp, nếu không sắc mặt nương chồng lại khó coi. 

Nhưng nàng ta chỉ dám giấu trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra.

Tôn Kiều Kiều đứng dưới mái hiên, ngước nhìn bầu trời tối sầm, lắng nghe tiếng trò chuyện khe khẽ trong nhà, rồi cúi đầu thở dài. 

Do dự một lúc trước cửa, cuối cùng nàng ta vẫn chỉnh lại y phục đã sờn cũ trên người rồi bước vào bên trong. 

Bên trong nhà âm u mờ mịt. Bên trái cửa, sát cửa sổ có một chiếc giường trê, lúc này xung quanh giường đã có rất nhiều người đứng vây quanh. 

“Không cứu được nữa rồi, hãy chuẩn bị hậu sự đi.” 

Triệu Quế Phương lộ vẻ khó xử, giọng nói lẫn chút nghẹn ngào: “Cha của Cường tử, ngươi xem lại lần nữa đi. Giang Phán… Nó mới chỉ mới mười sáu tuổi thôi mà!” 

Cha của Lâm Cường thu dọn hộp thuốc, lắc đầu: “Ta thật sự không còn cách nào. Sức khỏe của đứa trẻ này vốn đã yếu, lại thêm những ngày qua làm việc quá sức, đau buồn quá độ, đến cả ý chí sống cũng không còn. Các ngươi nên chuẩn bị hậu sự sớm đi.” 

Nói rồi, ông ấy đeo hộp thuốc lên lưng, định rời đi. 

“Lâm thúc, đừng đi mà! Xin thúc  hãy cứu ca ca của ta, ca ca ta vẫn còn sống được, xin bác… Hu hu hu…” 

Cha của Lâm Cường cúi đầu nhìn cô bé đang níu chặt tay áo của mình, gương mặt gầy gò, đôi mắt đỏ hoe. Ông ấy có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì thêm, khoác áo tơi lên, sải bước vào màn mưa, đi thẳng không ngoảnh lại. 

Triệu Quế Phương nửa đỡ nửa kéo cô bé ngã ngồi dưới đất, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Bình Bình, mau đứng dậy đi, đừng ngồi dưới đất nữa. Lâm đại phu cũng đã cố hết sức rồi, ca ca ngươi… Chúng ta thật sự không còn cách nào khác. Ngươi còn phải chăm sóc đệ đệ, hãy nhìn về phía trước.” 

Không ngờ vừa dứt lời, Lâm Bình Bình đột ngọt đẩy mạnh Triệu Quế Phương ra, bật khóc nức nở: “Ngươi nói bậy! Ca ca ta vẫn còn khỏe mạnh! Ngươi có cách, ngươi chỉ cố tình không muốn cứu thôi!” 

Vẻ mặt Triệu Quế Phương cứng đờ, há miệng định giải thích. 

Lâm Bình Bình chỉ tay vào bà ta, vừa khóc vừa hét lên: “Là ngươi! Tất cả là do ngươi! Hôm trước ca ca ta tỉnh lại, chính ngươi nói với y rằng không có tiền chữa bệnh, muốn bán ta đi làm vợ nuôi từ bé. Ca ca ta tức giận quá mới ngất đi! Tất cả là do ngươi!” 

Lời vừa dứt, cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng. 

Triệu Quế Phương có chút tức giận, gượng cười giải thích: “Con bé này, sao lại nói thế? Ta cũng chỉ muốn tốt cho các ngươi ngươi thôi. Dù ca ca ngươi có mất đi, số bạc đổi từ việc ngươi làm vợ nuôi từ bé vẫn có thể nuôi sống đệ đệ ngươi. Ngươi không cảm kích thì thôi, lại còn trách ta sao?” 

“Ngươi nói bậy, rõ ràng ngươi nói…” 

Một tiếng sấm vang lên, mang theo tia chớp xé toạc bầu trời, che lấp những lời cuối cùng của Lâm Bình Bình. 

Đúng lúc này, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi đội mưa bước vào. Hắn ta đảo mắt nhìn quanh một lượt, rồi nhìn về phía Triệu Quế Phương, giọng nói có chút do dự: “Nương, bà mối Hoa đến rồi, hiện đang đứng ngoài cổng. Có cho bà ấy vào không?”

Nói xong, hắn ta khẽ cau ngươi nhìn Lâm Bình Bình, gương mặt cô bé vẫn còn đẫm nước mắt. 

“Đương nhiên là phải cho vào, ngươi mau ra mở cửa, dẫn bà ấy vào phòng khách.” Triệu Quế Phương đáp dứt khoát, rồi quay sang con dâu đang đứng phía sau: “Kiều Kiều, ngươi đưa Bình Bình đi rửa mặt, thay bộ y phục sạch sẽ rồi dẫn nó qua đây. An An ở lại đây trông anh trai, những người khác đều sang phòng khách đi.” 

Nói xong, bà ta không để ý đến ai nữa, đứng dậy rời khỏi nhà. 

Giang Phán tỉnh lại khi tiếng sấm thứ hai vang lên, nhưng vẫn không mở mắt. 

Y cứ thế nhắm mắt, lắng nghe từng tiếng sấm nối tiếp nhau vang lên, nghe tiếng mưa mùa hạ trút xuống ào ào, nghe những lời nói không lớn không nhỏ từ căn phòng bên cạnh. 

Giang Phán cảm thấy cuộc đời mình không còn gì đáng mong đợi. 

Y vốn là một thanh niên khỏe mạnh, vui vẻ, lạc quan của thế kỷ hai mươi mốt. Cuộc sống dù hơi trắc trở, nhưng suốt mấy năm qua vẫn bình an vô sự. 

Vốn nghĩ rằng vài chục năm sau cũng sẽ trôi qua một cách bình lặng, nào ngờ chỉ một bước sơ sẩy lại gặp phải chuyện ly kỳ thế này. 

Nghĩ kỹ lại, cuộc đời của Giang Phán cũng đã vài lần trật bánh. 

Y sinh ra trong một gia đình khá giả của một thành phố hạng hai miền Nam, có một người anh trai hơn mình bốn tuổi. Y là đứa con được sinh ra bất chấp khoản phạt kế hoạch hóa gia đình và sự thất nghiệp của cha nương. 

Nhưng họa phúc đan xen, sau khi mất việc, cha nương Giang Phán gửi y về quê sống với ông bà nội, còn họ thì đưa anh trai lên thành phố mở nhà hàng. Sau này, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, gia đình cũng dẫn bước vào tầng lớp trung lưu. 

Bốn năm đại học sắp kết thúc, cha nương và anh trai đều mong y trở về giúp việc kinh doanh gia đình. Nhưng thời kỳ nổi loạn của Giang Phán lại đến muộn, mà một khi đến thì như một quả bom nước khổng lồ. 

Y công khai với gia đình rằng mình thích đàn ông. 

Hỏi có người yêu chưa, y trả lời chưa có.

Hỏi có nhầm lẫn không, y đáp rằng mình không thể cứng trước phụ nữ. 

Cha nương Giang Phán nhất thời im lặng, nhất thời không thể chấp nhận. 

Đối diện với đứa con trai nhỏ vốn không bên cạnh mình từ nhỏ, hai người vốn dày dạn thương trường lại trở nên lúng túng, không biết phải làm sao. 

Cuối cùng, Giang Phán rời nhà về quê sống với bà nội, còn cha nương thì không hỏi han gì nữa. Năm năm trôi qua bình yên, chỉ có anh trai là thỉnh thoảng liên lạc. 

Về quê, Giang Phán bắt đầu làm truyền thông tự do. 

Nhờ tận dụng tài nguyên nông thôn và chuyên môn của mình, y nhanh chóng nổi tiếng, trở thành một blogger ẩm thực nông thôn có tiếng. 

Y rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, dự định trong hai năm tới sẽ tìm bạn đời chung chí hướng, cùng nhau sống cuộc sống điền viên, uống rượu luận chuyện đồng quê. 

Nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, bà nội – người thân duy nhất của y – đã qua đời. 

Sau khi bà mất, Giang Phán chìm trong u uất một thời gian dài. 

Hôm đó, y tỉnh dậy, sau cơn say, dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa, bước lên ngọn núi mà bà thường đến. 

Y nằm trên đỉnh núi, nhìn ngắm cảnh sắc xanh tươi xung quanh, nghĩ về người bà đã luôn yêu thương mình, rồi chìm vào giấc ngủ giữa tiếng chim hót và côn trùng kêu râm ran. 

Đến khi tỉnh lại, y đã ở trong căn nhà đất cũ kỹ ở một vùng quê xa lạ. 

Mắt vẫn còn mơ màng, y đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng này không có chút gì quen thuộc: Mái nhà bị ám khói đen, lộ ra vài cây xà đã nhuốm màu thời gian, tường được trát bằng rơm và đất vàng, chỗ gần khung cửa đã bong tróc, cửa chính đóng chặt, không biết có phải do thời tiết hay không mà căn phòng khá tối, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt lọt qua ô cửa sổ nhỏ. 

Không khí nồng nặc mùi thuốc bắc, bên ngoài tiếng ấm vấn vang rền. 

Cuộc đời y lại lần nữa trật bánh. 

Giang Phán cảm thấy chua chát. Y chỉ đơn giản là ngủ một giấc trong nỗi buồn, vậy mà khi tỉnh lại đã ở một thế giới xa lạ. 

Không biết bản thân ở thế giới kia thế nào rồi, liệu còn tỉnh lại được không? 

Nếu không tỉnh lại, những ngày giỗ, ai sẽ nhớ mà đốt ít vàng mã cho bà nội đã khuất? 

Nếu không tỉnh lại, cha nương có đi tìm y không? Họ có đau lòng không? 

Giá mà trước đây y không vội công khai giới tính, khiến cha nương buồn lòng thì giờ đây có lẽ đã không còn nuối tiếc. 

Giang Phán nằm thẳng trên chiếc giường cứng, một lần nữa nhắm mắt lại. 

Cứ ngủ đi, đây chỉ là một giấc mơ thôi. Khi tỉnh lại, y sẽ trở về quá khứ, nơi có bà nội đang chờ.

……

Cuộc trò chuyện trong phòng bên cạnh vẫn tiếp tục. 

Ở căn phòng bên kia, Triệu Quế Phương và bà mối Hoa nồi trên ghế trúc, còn chồng bà ta – Lâm Nhị Trụ - thì kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi gần cửa. 

Sau khi đưa Lâm Bình Bình vào phòng, Tôn Kiều Kiều liền lặng lẽ rời đi. 

Lúc này, Triệu Quế Phương đang kiên nhẫn khuyên bảo cô bé đang quỳ bên cạnh mà không nói lời nào: “Bình Bình, ngươi còn nhỏ, chưa hiểu nỗi lòng thẩm. Đại phu đã nói ca ca ngươi không cứu nổi nữa. Nếu có cách cứu nó, chẳng lẽ thẩm lại không cứu? Ca ca ngươi mất rồi, nhưng ngươi và An An vẫn phải sống tiếp. Nhà mình nghèo, không thể nuôi quá nhiều người. Nếu không phải ngươi, thì phải đưa An An đi. Ngươi nỡ lòng nào để đệ đệ bị đưa đi sao? 

Hơn nữa, dù có tìm người nhận nuôi An An, cũng không có nhà nào tốt hơn nhà họ Dương mà bà mối Hoa tìm cho ngươi. Qua đó, ngươi không lo thiếu ăn thiếu mặc, không khác gì hưởng phúc. Ngươi còn có thể giúp đỡ đệ đệ. Ngươi còn gì bất mãn nữa chứ?” 

Nghe vậy, Lâm Bình Bình hơi sững lại một chút, rồi lại tiếp tục dùng tay vẽ những đường nguệch ngoạc trên mặt đất mà không nói lời nào. 

Triệu Quế Phương đã khuyên nhủ suốt một hồi dài, đến mức miệng khô khốc nhưng vẫn không nhận được một lời đáp lại. Bà ta hơi tức giận, nhưng biết không thể ép buộc, liền trao đổi ánh mắt với bà mối Hoa, cắn răng đưa ra một đề nghị hấp dẫn hơn: 

“Nhà họ Dương thương cảm hoàn cảnh gia đình hai tỷ muội ngươi, nên đặc biệt cho mười lượng bạc. Ngươi giữ năm lượng để phòng thân, còn lại năm lượng để lo hậu sự cho anh ngươi. Sau này An An sẽ ở nhà thẩm nuôi. Giơ thì ngươi nên gật đầu rồi chứ?” 

Thật ra, bà mối Hoa nói nhà họ Dương đưa đến hai mươi lượng, mười lượng ra mặt, mười lượng đi ngầm.

Chan đầu Triệu Quế Phương tính chỉ cho Lâm Bình Bình một hai lượng lấy lệ, thêm ít hành lý làm bộ làm dáng cho xong. Ai mà ngờ con bé tưởng dễ dắt mũi lại lì lợm không chịu gật đầu, nói khô cả cổ cũng không lay chuyển được.

Triệu Quế Phương tham bạc, lại muốn tống khứ một cái “gánh nặng”, vừa được tiếng tốt lại còn có bạc bỏ túi, bèn cắn răng lôi luôn số mười lượng ra làm điều kiện.

Bà ta tin là với từng đó bạc đặt lên bàn, chuyện này coi như đã chắc như đinh đóng cột, cô bé tám tuổi như Lâm Bình Bình chắc chắn sẽ chịu thỏa thuận.

Phải biết, dân quê cày cuốc một năm chưa chắc giữ nổi năm lượng bạc. Từ nhỏ  Lâm Bình Bình chỉ biết mấy đồng lẻ hái rau đem bán mà thôi. 

Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phương thấy chắc mẩm không còn lý do gì để từ chối. Đang định nói tiếp chuyện sắp xếp thì bỗng thấy Lâm Bình Bình ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn bà chằm chằm.

Một lát sau, môi cô bé khô khốc hơi nhúc nhích, cất giọng nhỏ nhưng kiên quyết: “Nếu nhà họ Dương tốt thế, sao thẩm không để tứ tỷ qua đó? Tỷ ấy lớn hơn ta, lại ngoan ngoãn, không phải càng phù hợp hơn sao?”

Câu hỏi bất ngờ khiến cả phòng sửng sốt, ai nấy đều quay đầu nhìn Lâm Bình Bình.

Ông bà cụ nhà họ Lâm nhíu ngươi, vẻ mặt đầy khó chịu.

Lâm Nhị Trụ thì chẳng ngờ đứa cháu nhỏ ngày thường rụt rè yếu ớt lại dám phản bác người lớn. Ông ta há miệng định nói gì đó, cuối cùng lại cúi đầu không dám lên tiếng, trong nhà mọi việc đều do vợ ông ta sắp đặt, ông ta không có quyền can thiệp.

Triệu Quế Phương ngẩn người một lúc, lên giọng theo bản năng: “Sao có thể để tứ tỷ của ngươi đi được?!”

Nhận ra mình phản ứng quá gay gắt, bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng làm giọng dịu lại: “Con út nhà họ Dương bằng tuổi ngươi, nếu chọn bạn thì phải tìm người ngang tuổi. Tứ tỷ ngươi lớn quá rồi, không thích hợp. Còn tiền để lo hậu sự cho ca ca ngươi, không phải ngươi đi thì ai đi?”

Dù Triệu Quế Phương trọng nam khinh nữ, nhưng đứa con gái duy nhất trong nhà vẫn rất được cưng chiều.

Làm sao bà ta để con mình đi làm vợ trẻ cho một đứa dở người, lại còn dùng số bạc kiếm được để lo đám cho con nhà khác và nuôi thêm một đứa đệ đệ?

Bà ta tính toán rất kỹ, và bà ta cũng chẳng thấy mình sai.

Cả nhà có hơn chục miệng ăn, người làm được việc thì chẳng được mấy, đều là kẻ há miệng chờ ăn. Bà ta không khéo vun vén thì lấy gì nuôi cả đám?

Có trách thì trách đại ca và đại tẩu gặp vận rủi, gặp mưa lớn khi đi đốn củi, cả hai đều thiệt mạng để lại cha đứa trẻ chưa trưởng thành.

Bà ta bắt buộc phải tính kế cho con mình, không thể để cha cái “gánh nặng” kia đè lên vai cả nhà. Đợi làm xong đám tang cho Giang Phán, thì An An cũng phải bị đem cho đi.

Vì danh tiếng trong thôn, tốt nhất là để Lâm Bình Bình tự nguyện đồng ý, bằng không mang tiếng “bán con bán cháu” thời thái bình thì sau này con bà ta không ngẩng đầu lên được.

Bà ta nghĩ Giang Phán chết rồi, Lâm Bình Bình lại vốn nhút nhát, bạc đã đưa rồi thì việc cũng xong xuôi.

Ai dè con bé ngày thường im lìm lại bướng như con la, nói không nhúc nhích!

Nghĩ đến đây, Triệu Quế Phương bực đến ngột ngạt, ngực như bị đè nén. Nhìn cả phòng không ai nói năng gì, bà ta càng tức điên.

Đang định tiếp tục uy hiếp dụ dỗ thì từ phòng bên, Lâm An An hớt hải chạy vào, hai má đỏ bừng, hô to đầy kích động: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Vừa dứt lời thì cậu bé bị vấp bậc cửa ngã sấp mặt.

Tôn Kiều Kiều định bước tới đỡ, nhưng Lâm Bình Bình vốn im lặng nãy giờ đã “vút” một bước phóng đến đỡ lấy cậu bé, nhẹ nhàng phủi bụi trên người rồi xoa bàn tay đỏ ửng.

Ông già nhà họ Lâm, từ nãy chưa lên tiếng, cau ngươi quát: “Hớt ha hớt hải như thế còn ra thể thống gì! Nói rõ xem tỉnh cái gì?”

“Ca ca tỉnh rồi! Là ca ca tỉnh lại rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play