Lâm Bình Bình và Lâm An An đồng loạt ngẩng đầu, chuẩn bị mở miệng cầu xin.
Ông cụ Lâm giơ tay ngăn lại, nhìn sang vợ chồng Lâm Nhị Trụ, rồi tiếp tục nói: “Chẳng qua ngươi là huynh ruột của Bình Bình và An An, nhà họ Lâm chúng ta cũng không đến mức nhẫn tâm chia rẽ huynh muội tụi nhỏ. Nay ngươi đã hứa với cha nương mình sẽ chăm sóc hai đứa, vậy thì cứ dẫn các ngươi ra sống riêng đi. Chỉ là trong nhà này ngươi không thể tiếp tục ở lại, nhị thúc và nhị thẩm ngươi còn phải chăm lo cho gia đình mình, không kham nổi thêm ba miệng ăn. Hai người họ lòng dạ mềm mỏng, nhưng ta thì đã mất một người con trai, không thể để các ngươi làm liên lụy tới đứa con còn lại. Ta không còn sống được bao năm nữa, cũng không sợ thiên hạ đàm tiếu, để ta làm kẻ ác này.”
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Nhị Trụ trở nên né tránh, vẻ mặt đầy áy náy, còn Triệu Quế Phương thì lúng túng, lí nhí biện giải: “Cha, bọn ta đâu có…”
Ông cụ Lâm chẳng buồn để ý, cứ tiếp tục an bài: “Ngươi dẫn Bình Bình và An An ra ngoài ở, ta cho các ngươi năm mẫu ruộng, tiết kiệm một chút thì cũng đủ ăn. Xem như kết thúc đoạn duyên phận mấy năm qua. Sau này ba người các ngươi sống hay chết đều không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa, khi bọn ta khuất núi cũng không cần các ngươi mang khăn tang. Cứ coi như chưa từng có hai đứa cháu này.”
Nghe xong những lời sắp đặt của ông cụ, khóe miệng Giang Phán khẽ nhếch. Vốn dĩ mục đích của y là được sống riêng, phân ra khỏi nhà họ Lâm. Chỉ là chuyện ấy y không thể chủ động nói, nhất định phải để người trong nhà họ Lâm đề xuất.
Nhưng y vẫn tiếp tục tranh đấu: “Ông nội, ta hiểu ý ông muốn tốt cho thúc thẩm và các người thân khác. Nhưng chỉ năm mẫu ruộng, ba huynh đệ bọn ta sống không nổi đâu. Vả lại đất đai cha nương ta để lại, cho dù không giao cho ta, thì cũng nên thuộc về An An chứ ạ.”
Nghe y không hài lòng với năm mẫu ruộng mà còn muốn lấy thêm, Triệu Quế Phương đã bắt đầu sốt ruột: “An An còn nhỏ xíu, biết gì chứ. Với lại đất nhiều thì các ngươi cũng đâu quản nổi. Vậy thế này đi, để bọn ta tạm trông coi giùm cho nó, khi nào nó lớn sẽ hoàn trả.”
Chỉ nói trông coi giùm, không hề nhắc đến chuyện trả ruộng hay phân chia cụ thể, cũng không nói đến các tài sản khác.
Y liền đổi cách: “Vậy thì mọi thứ đều là của An An, để An An nói xem giao cho ai quản.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT