Thời Viễn Quy không ngờ Giang Phán lại chuyển đề tài sang mình. Nhìn ánh mắt tinh quái của Giang Phán, hắn biết ngay y đang cố tình “trả đũa”. Hắn cưng chiều nhìn y, bất lực nói: “Phải, ta cũng chưa nghĩ đến chuyện thành thân. Sống như bây giờ là tốt rồi.”
Lâm Tiến Bảo ngồi đối diện, nhìn hai người đối đáp qua lại. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng cậu ta lại cảm thấy giữa họ như có một bức tường vô hình ngăn cách với người khác, không ai chen vào được.
Lâm Tiến Bảo nổi da gà, vội cúi đầu ăn cơm.
Hai người trong cuộc đều từ chối, Trương đồ tể cũng không nói gì thêm, vốn chỉ là chuyện tán gẫu.
Trương thẩm ngồi phía sau hỏi Giang Phán: “Giang Phán, ngươi nấu ăn cho thêm gì vậy? Vị cay này không giống với sơn tiêu, còn lớp dầu đỏ trên món canh cá bột kia, ngon đặc biệt luôn.”
Tôn Vạn Hà cũng gật đầu liên tục, khen ngon.
“Đó là thứ ta tình cờ có được, gọi là ớt. Ta mua về trồng thử.” Giang Phán cố ý quảng bá ớt: “Một mẫu đất nhà ta sẽ trồng toàn ớt, qua Tết chắc sẽ thu hoạch được. Đến lúc đó thẩm lấy về nếm thử nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play