Giang Phán đã có kế hoạch rõ ràng cho cửa tiệm mới.
Y lấy mười lượng bạc từ chỗ Thời Viễn Quy và ghi sổ cẩn thận. Thời Viễn Quy không hiểu, có chút không vui: “Sao lại khách sáo với ta thế? Chẳng phải đã nói rồi sao, của ta là của ngươi mà?”
Giang Phán lắc đầu, giải thích: “Không phải khách sáo, mà ta muốn tách riêng sổ sách. Sau này chúng ta sẽ mở thêm một tiệm đồ gỗ, còn tiệm ăn này ta định để lại cho Bình Bình và An An. Giờ tính toán rõ ràng, sau khi tiệm này có lời, sang năm mình chuẩn bị mở tiệm gỗ, tiền phải tách riêng.”
Thấy Thời Viễn Quy mím môi không nói, Giang Phán lại nói tiếp: “Ngươi xem ta giờ chẳng còn đồng nào.” Y chọc vào lúm đồng tiền trên mặt Thời Viễn Quy, giọng đầy đáng thương: “Chỗ ngươi còn ít bạc, sau này ta chỉ trông vào ngươinuôi thôi, được không, ca ca?”
Một tiếng “ca ca” khiến Thời Viễn Quy mềm lòng, bất kể Giang Phán có giả vờ đáng thương hay không, hắn kéo tay y lại, hôn nhẹ một cái.
Giang Phán vẫn chưa hài lòng: “Lúc này ngươi phải nói một câu.”
“Câu gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play