Sau bữa tối, ai nấy đều mệt mỏi sau nhiều ngày làm việc nên đều quay về phòng nghỉ ngơi.
Khi Lâm Đại Nhân còn sống, tuy hai nhánh nhà họ Lâm vẫn giữ truyền thống “phân nhà nhưng không phân cư”, ông bà nội vẫn ăn uống sinh hoạt cùng gia đình của Lâm Nhị Trụ.
Tuy nói khi cha nương còn sống thì không nên phân nhà, thiên hạ thường không đánh giá cao điều đó. Nhưng năm xưa khi Lâm Đại Nhân cưới Giang Yến, trong nhà xảy ra xung đột một thời gian. Cuối cùng, ông nội đứng ra quyết định: chia nhà nhưng không chia nơi ở.
Nhà họ Lâm ban đầu có tổng cộng năm gian rưỡi: Gian chính là gian lớn nhất, một nửa là nơi ở của ông bà nội, một nửa dùng làm phòng khách. Phía trái gian chính là nhà bếp, phía phải là nửa gian nhỏ, ban đầu dùng làm kho, nhưng do nhân khẩu đông nên được dọn dẹp để Lâm Tú ở. Hai gian phía tây, một gian là của vợ chồng Lâm Nhị Trụ và Triệu Quế Phương, gian còn lại ban đầu là của huynh đệ Lâm Tiền Lai và Lâm Tiến Bảo. Hai tháng trước, Lâm Tiền Lai lấy vợ, nên gian đó trở thành nơi ở của hắn ta và Tôn Kiều Kiều.
Thế là bên nhánh nhà thứ hai không còn đủ chỗ, Lâm Tiến Bảo không còn nơi để ngủ. Sau khi nhị ca cưới vợ, cậu ta buộc phải dọn ra ngoài, tự kê tạm một chiếc giường ở góc phòng khách nơi ông bà nội ở, coi như chống tạm qua ngày.
Còn chuyện chống được bao lâu thì cậu ta cũng không rõ, vì không ai để ý hay hỏi han.
Ban đầu khi chia nhà, vợ chồng Lâm Đại Nhân được chia một gian nhỏ phía đông. So với hai gian phía tây thì gian này vừa cũ vừa bé. Nhưng vì hai vợ chồng vốn chất phác, lại thấy bên kia đông con, nên cũng không lên tiếng phàn nàn.
Sau đó, hai vợ chồng tích cóp được ít tiền, xây thêm một gian nhỏ bên cạnh – không lớn nhưng cũng đủ cho ba đứa trẻ ngủ.
Trong nhà mới, hai bên tường gần cửa ra vào được kê hai chiếc giường tre. Giường lớn là của Giang Phán và Lâm An An, giường nhỏ là của Lâm Bình Bình. Do Lâm Đại Nhân khéo tay, ông ấy còn làm một tấm bình phong bằng tre để ngăn giường nhỏ của Lâm Bình Bình, cũng coi như giữ chút riêng tư.
Dĩ nhiên, cái gọi là “chia nhà không chia nơi ở” này chỉ tồn tại khi hai vợ chồng Lâm Đại Nhân còn sống.
Từ khi hai người qua đời cách đây một tháng, mọi người bắt đầu ăn chung trở lại.
Lo liệu xong tang lễ, vừa qua lễ thất đầu tiên, ông bà nội đã đưa Lâm Tiến Bảo từ phòng khách sang phòng của vợ chồng Lâm Đại Nhân, nói rằng: “Để không cũng phí”.
Ba huynh đệ nhà họ Giang vẫn chen chúc trong căn nhà cũ ngày xưa.
Tối nay, Triệu Quế Phương lại bảo Lâm Bình Bình và Lâm Tú đi ngủ riêng, không cho Lâm Bình Bình ngủ cùng Giang Phán và đệ đệ, khiến Lâm Tú không vui ra mặt.
Miệng thì nói Giang Phán mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, lại sợ lây bệnh cho Lâm An An, nên để Lâm An An nằm giường của Lâm Bình Bình.
Nhưng những lời ấy, nếu Giang Phán không thấu được ý tứ bên trong, thì kiếp trước kể như sống uổng.
Từ lúc y tỉnh lại, mọi sự dồn dập kéo đến, Triệu Quế Phương vẫn chưa đề cập chuyện muốn Lâm Bình Bình gả sang nhà họ Dương, bà ta sợ ban đêm ba huynh đệ bàn bạc ứng phó, nên cứ tìm cách không cho Giang Phán và Lâm Bình Bình ở riêng.
Bằng không, mấy hôm trước y bệnh nằm đó, sao lại để ba người họ cùng phòng? Chẳng lẽ khi ấy không sợ lây?
Nhưng Giang Phán không để tâm đến mấy chuyện này lắm. Một phần vì y mới tỉnh, cả người mỏi mệt, không còn sức đâu mà tính toán.
Phần khác là vì chưa quen với hoàn cảnh hiện thời, cả người như bị đẩy đi mà không có thời gian tự mình suy ngẫm, cũng chưa rõ tương lai sẽ về đâu.
Lại thêm y vốn chối bỏ thực tại, cứ ngỡ đây là giấc mộng rõ ràng và thật đến lạ, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ tỉnh lại trong thế giới xưa kia.
Thế nên, y cảm thấy chuyện gì rồi cũng sẽ tới, trước hết cứ ngủ một giấc đã.
⋯⋯
Đêm qua y ngủ không yên, mộng mị liên hồi.
Lúc thì thấy mình tỉnh dậy trên núi, được ba mẹ đến đón về trong một không gian khác, lúc lại thấy chính mình nơi hiện tại, quỳ bên linh vị phụ mẫu, khóc lóc van nài đừng bỏ lại.
Giấc mơ trùng điệp, rối rắm.
Giang Phán giật mình thức giấc, thở dồn dập, chẳng phân rõ đâu là mộng, đâu là thực. Y đưa tay lau mặt, chỉ thấy ướt đẫm, hóa ra chính hắn đã khóc.
Nhìn quanh một lượt, y vẫn chưa trở lại thế giới cũ.
Giang Phán chấp nhận số phận, y xoay mình, định đổi tư thế nằm tiếp. Nhưng lại bắt gặp gương mặt đỏ hồng của Lâm An An đang ngủ say, nơi khóe miệng còn đọng một vệt nước dãi.
Không rõ cậu bé đã trèo lên giường từ khi nào, rõ ràng đêm qua y sắp xếp cho Lâm An An nằm giường của Lâm Bình Bình.
Giang Phán không nghĩ được gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm An An giây lát.
Sau đó, y cẩn thận ngồi dậy, kéo góc chăn bị xô lệch, nhẹ nhàng đắp lên bụng Lâm An An rồi lặng lẽ xuống giường, xỏ giày, khoác chiếc áo vá chằng chịt bước ra ngoài.
Ra đến sân, y mới nhận ra trời còn chưa sáng hẳn. Ánh sáng trong nhà mờ mờ, nhất thời không rõ là ngày nào tháng nào.
Người trong nhà họ Lâm đều chưa tỉnh giấc. Giang Phán không phát ra tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn, bước đi về phía đầu thôn.
……
Giang Phán cảm thấy thân thể này yếu đuối quá mức, chỉ mới đi được thời gian một chén trà đã thấy thở dốc. Nhưng y cũng tự hiểu, đã nằm bệnh hơn mười ngày, ăn uống không được mấy thì thể lực suy giảm là lẽ thường.
Dừng lại bên đường nghỉ ngơi, y cảm thấy trong miệng khô khốc khó chịu, liền tiện tay hái một đoạn cành liễu từ ven đường nhai lấy nhai để.
Đó là phương pháp vệ sinh răng miệng mà bà nội đã dạy từ thuở còn thơ, hồi hắn chưa đi học, đặc biệt mê ăn kẹo, đến tối thì lười đánh răng. Bà vì thế tìm đủ cách đối phó.
Nhớ rõ hôm ấy là buổi chiều mùa hè oi ả, y cùng bà nội ngồi hóng mát trong sân. Gió lặng lẽ thổi qua, bóng cây lay động dịu dàng.
Bà bẻ một đoạn liễu bên vách tường, dụ hắn rằng nhai vào sẽ thấy vị ngọt.
Giang Phán tin bà như tin lời thánh hiền, nhét đoạn cành vào miệng nhai lấy nhai để, chẳng cảm được chút ngọt nào, chỉ thấy chát và đắng. Hắn toan nhổ ra thì bà vội vàng dạy cách dùng liễu làm sạch răng miệng, còn bảo rằng “khổ trước sướng sau”.
Trong đầu hiện lên lời dịu dàng của bà cùng tiếng hét dỗi hờn của mình thuở nhỏ...
Giang Phán nhai đoạn liễu, như thực cảm nhận được chút ngọt ngào từ bà ngày ấy. Chỉ là khoé mắt bỗng dưng cay xè.
Y nhắm mắt lại, nhổ cành liễu ra, miệng cảm thấy đỡ tê hơn, người cũng có chút tỉnh táo. Thế là hắn tiếp tục bước đi.
Đi được một đoạn, bên trái phía trước là một triền dốc thoai thoải. Giang Phán men theo đó đi lên chừng năm mươi bước thì trông thấy một căn nhà hoang bỏ trống, phía sau là núi Tây. Xung quanh căn nhà đất đai bằng phẳng, cỏ hoang mọc đầy.
Từ dốc nhìn xuống, có thể thấy được hơn nửa ngôi thôn. Trong thôn khoảng hai trăm hộ dân, dựa lưng vào núi Tây, nhà cửa san sát dưới chân núi. Một con suối len lỏi giữa thung lũng rồi uốn mình chảy qua thôn. Phía trước thôn đất đai rộng rãi, hàng trăm mẫu ruộng đan xen nhau thành hình thế phì nhiêu.
Bình minh vừa ló rạng, làn sương mờ bao phủ trên mái nhà dần tan, tiếng chim hót sâu reo rộn rã, báo hiệu mặt trời sắp lên.
Tâm trí Giang Phán chợt nhẹ hẳn.
⋯⋯
Từ triền dốc đi xuống, Giang Phán đi tới chiếc cầu đầu thôn, tìm được một chỗ dễ chịu rồi dựa mình bất động.
Cầu nhỏ, nước chảy, nhà ven sông, đây không phải chính là cuộc sống điền viên mà người ta mơ ước hay sao? Dù quay về cũng không còn bà nội nữa, cha mẹ thì... thôi, còn có anh cả ở cạnh là tốt rồi.
Giang Phán thông suốt rồi, trong đầu bắt đầu suy tính tương lai. Đã dùng thân xác nguyên chủ, thì phải gánh vác trách nhiệm của hắn.
Việc cấp bách có ba:
Đầu tiên, ngăn chuyện Lâm Bình Bình phải làm con dâu nuôi từ bé.
Sau đó, tìm cách thoát khỏi nhà họ Lâm, không thể để bị Triệu Quế Phương hành hạ mãi.
Cuối cùng, phải tìm ra đường kiếm sống để tồn tại.
Rồi thì... Sau đó... Ừm...
Người phía trước đang làm gì vậy? Tay cầm cái gì thế? Sau lưng có lưng tên sao? Hắn định làm gì? Hắn đi tới kìa! Hắn đang đi về phía này! Phải chạy trốn không?
Ồ, hắn dừng lại bên bờ sông rồi.
Có phải hắn vừa từ trong núi ra không nhỉ? Nhìn không sai chứ?
Phải chăng, hắn vừa đi săn về?
Trời ơi, đây là thợ săn thật thời cổ sao!?
Giang Phán đứng cách xa, không rõ gương mặt người kia, chỉ mơ hồ thấy dáng người cao lớn, vai rộng chân dài, mặc áo vải thô.
Chỉ thấy hắn liếc về phía Giang Phán, rồi cúi xuống xử lý con mồi.
Chắc là không cần phải chạy nữa đâu, Giang Phán lẩm bẩm trong bụng.
Ngay khi Giang Phán định quay về, một giọng trẻ thơ vang lên sau lưng: “Ca ca!”
Giang Phán quay đầu lại thì thấy Lâm An An thở hổn hển chạy đến.
Cậu bé chạy tới bên cầu, nắm lấy tay Giang Phán, giọng đầy hờn dỗi và tủi thân: “Ca ca, sao ca lại ra ngoài? Ta tỉnh dậy không thấy ca đâu, nhị thẩm nói ca không cần bọn ta nữa rồi. Ca đứng trên cầu làm gì thế, ca có phải… Có phải…”
Lâm An An càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng gần như nghẹn lại.
Giang Phán vội ôm lấy bé, dịu dàng dỗ dành thật lâu, lúc ấy cậu bé mới dần bình tâm trở lại.
Lúc này y mới sực nghĩ: chẳng lẽ đứa nhỏ ngỡ rằng hắn đứng trên cầu là định quyên sinh?
Giang Phán thấy xấu hổ. Là người sống qua hai kiếp, thế mà lại khiến một đứa trẻ sáu tuổi lo lắng như vậy mà thật ra trước đó y đúng là có suy nghĩ tiêu cực…
Y khẽ dụi mũi để che giấu cảm xúc, nắm tay Lâm An An rời khỏi cây cầu: “Chúng ta về thôi, kẻo Bình Bình lo lắng.”
“Và, ca ca mãi mãi sẽ không bỏ mặc các ngươi.”
⋯⋯
Lúc Thời Viễn Quy xử lý xong con gà rừng, quay lại nhìn thì bóng người trên cầu đã không thấy đâu nữa. Hắn lập tức đứng dậy, sải bước chạy về phía đầu cầu.
Sắp đến nơi, hắn bỗng khựng lại.
Phía trước, một lớn một bé đang nắm tay nhau, cùng vượt qua triền dốc, rồi khuất bóng sau ngọn đồi. Hắn thoáng lặng người, mặt lạnh đi, quay người rời đi.
Năm ngày trước, Thời Viễn Quy vào núi săn thú, lần này thu hoạch khá nhiều.
Sáng nay chưa rạng, hắn từ rừng sâu trở về, dự định xử lý sơ các con mồi rồi mang tới huyện thành bán, hy vọng đổi chút bạc, lòng khoan khoái.
Ai ngờ chưa ra khỏi núi đã thấy có người lén lút men theo sườn đồi.
Nhà hắn nằm nơi chân núi, sau rặng trúc, không xa chỗ ấy.
Ngôi nhà cũ kia đã bỏ hoang nhiều năm, giờ lại có người tới đó, theo bản năng hắn nghĩ là kẻ trộm nhân lúc mình vắng nhà mà lẻn vào.
Vì thế hắn ẩn mình ở lưng chừng núi, đợi tên trộm lẻn vào rồi thừa cơ bắt gọn.
Trong đầu còn đang toan tính cách xử lý sau khi bắt được thì thấy kẻ kia chỉ đứng bất động trên dốc.
Người kia không động, hắn cũng chẳng nhúc nhích.
Ước chừng một khắc sau, người nọ cử động, lúc thì nhổ vài bụi cỏ, lúc cúi đầu trầm ngâm, lúc ngước mặt nhìn trời, cuối cùng vươn tay lên trời thở hắt một cái.
Rồi xoay người đi xuống núi.
Thời Viễn Quy: …
Hắn nghĩ: Chắc đầu óc người này có vấn đề.
Đến lúc Thời Viễn Quy ra khỏi núi, chuẩn bị về nhà thì lại thấy người kia đứng dựa trên cây cầu, mắt nhìn ra mặt sông.
Hôm qua mới mưa lớn, nước sông dâng cao.
Sợ người kia đầu óc không minh mẫn mà nhảy xuống tự tử, hắn không kịp về nhà liền đi tới bờ sông. Sống trong rừng lâu năm, mắt hắn tinh hơn người thường, đến gần chút là đã nhìn rõ người đứng trên cầu.
Người nọ trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, yếu ớt mong manh; da mặt tái nhợt, hai gò má hóp lại, chỉ có đôi mắt là to đến lạ thường.
Gầy quá.
Thời Viễn Quy sống một mình đã lâu, hiếm khi giao lưu với dân thôn, chẳng biết tên họ của thiếu niên kia, cũng không biết mở lời thế nào. Sợ y xảy ra chuyện trên cầu, hắn cũng không dám rời xa.
Đang phân vân thì thiếu niên kia bỗng ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt kia quét tới khiến Thời Viễn Quy thoáng giật mình, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh.
Hắn đặt con mồi xuống, tiện tay bắt một con gà rừng xử lý, định chờ có người xuất hiện ở đồng ruộng rồi sẽ rời đi.
Không ngờ vừa xong việc chưa đến nửa nén hương, người kia đã biến mất.
Mắt Thời Viễn Quy giật một cái, chẳng kịp nghĩ gì liền lao về phía cầu.
Sợ người nọ nhảy xuống.
Dòng suối nơi khe núi chảy xiết, át cả tiếng người.
Thì ra… Là người nhà đến tìm.