Chương 2: Mọi người
Giang Phán chưa hề ngủ, và cũng không thể trở về được.
Ngôi nhà đất ở nông thôn không có cách âm, tiếng mưa rơi lộp độp cùng giọng nói từ căn phòng bên cạnh vang lên rõ mồn một.
Nhắm mắt lại, Giang Phán tiếp nhận một lượng lớn thông tin từ cuộc trò chuyện kế bên lẫn từ thân thể này.
Chủ nhân của thân thể này cũng tên Giang Phán, năm nay mười sáu tuổi.
Ông nội là Lâm Tùng Chính, bà nội là Tiền Kim Hoa. Hai ông bà sinh hai trai một gái, cô con gái út đã lấy chồng xa, cha năm năm nay chưa từng về nhà.
Con trai thứ là Lâm Nhị Trụ, tính tình nhu nhược, thiếu chính kiến, vợ ông ta là Triệu Quế Phương, người giỏi đối nhân xử thế, luôn nở nụ cười cha phần, gặp chuyện thì gật đầu trước, nổi tiếng khắp vùng là một người vợ đảm đang có tiếng.
Hai vợ chồng Lâm Nhị Trụ có hai gái cha trai: con gái lớn đã lấy chồng về thôn Lý Gia năm năm trước; con trai thứ Lâm Tiền Lai mới mười tám tuổi, vừa cưới Tôn Kiều Kiều cùng thôn cách đây hai tháng; con trai thứ cha Lâm Tiến Bảo mười lăm tuổi, nghịch ngợm như khỉ; con gái thứ tư Lâm Tú mười hai tuổi, được cha nương chiều chuộng nên hơi bướng bỉnh; con út Lâm Hỉ mới hơn cha tuổi.
Con trai cả của ông bà cụ họ Lâm là Lâm Đại Nhân, bệnh từ nhỏ, dù được chữa khỏi nhưng chân phải bị tật. Với dân quê, tật chân là gánh nặng, nên họ ngàycàng lạnh nhạt với con cả. Lâm Đại Nhân cũng vì vậy mà trầm lặng ít nói hơn, lại càng khiến người nhà không ưa.
Sắp cha mươi tuổi vẫn chưa lấy vợ, sống phụ thuộc vào em trai.
Lo ông ấy sẽ làm khổ gia đình người em, ông bà cụ nhà họ Lâm vội tìm cách gán duyên. Nhưng với tuổi tác cộng với tật chân, bà mối dò khắp các thôn làng vẫn không ai chịu lấy, kể cả góa phụ cũng lắc đầu.
Ngay lúc tưởng như vô vọng, thì nương ruột của Giang Phán là Giang Yến chủ động tìm tới.
Giang Yến mang theo con trai năm tuổi là Giang Phán, đưa ra hai điều kiện: Một là mang con theo nhưng không đổi họ, hai là sau cha năm mới sinh thêm con.
Lâm Đại Nhân đồng ý.
Giang Yến mang theo Giang Phán về làm dâu, đến khi Giang Phán tám tuổi thì sinh ra Lâm Bình Bình, rồi hai năm sau sinh tiếp Lâm An An.
Một tháng trước, Lâm Đại Nhân và Giang Yến lên núi chặt củi, gặp mưa lớn rồi trượt chân ngã xuống.
Lúc đưa về thì Lâm Đại Nhân đã mất, người lạnh hơn nửa. Giang Yến khi ngã được ông ấy ôm bảo vệ nên còn thoi thóp. Sau nửa ngày cầm cự, biết mình không qua khỏi, bà ấy gọi Giang Phán đến dặn dò:
“Cha con họ Lâm là người tốt, chao năm qua đã bảo vệ thúcng ta hết lòng, cũng chưa từng bạc đãi ngươi. Khi nương mất rồi, hãy thay nương chăm sóc đệ đệ và muội muội. Không cầu giàu sang, chỉ mong các ngươi được lớn lên tử tế. Đừng phụ công nương và cha đã từng thương ngươi.”
Nói xong, Giang Yến trút hơi thở cuối cùng, để lại Giang Phán mười sáu tuổi, cùng muội muội Lâm Bình Bình tám tuổi và đệ đệ Lâm An An sáu tuổi.
Giang Phán thu xếp tang lễ cho cha nương, gắng gượng lo liệu đến hết cha tuần thì ngã bệnh.
Tưởng chỉ là mệt mỏi, không ngờ lại ngày càng nặng, hơn mười ngày không đỡ.
Lúc đầu còn tỉnh ăn uống được đôi thúct, vài ngày sau là bất tỉnh. Lần tỉnh cuối cùng là cha ngày trước.
Và giờ đây, thân xác đã đổi chủ — chính là Giang Phán bây giờ.
Hiểu được ngọn ngành, Giang Phán nắm rõ hoàn cảnh hiện tại:
Ngắn gọn là, một lần xuyên không, rơi vào gia đình nông thôn. Cha nương mất sớm, thúc thẩm ích kỷ, ông bà thiên vị; bản thân yếu ớt, hai đứa em nhỏ dại; người đông mà tiền thì chẳng có.
Quả thật, Giang Phán không còn thấy thiết sống.
Trong khi nhắm mắt suy nghĩ miên man, y cảm thấy bên cánh tay có thứ gì lông mềm đang cựa quậy.
Một lúc sau, một bàn tay nhỏ ấm áp chạm lên trán cậu.
Giang Phán vẫn không mở mắt, muốn xem tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Bàn tay đó từ trán trượt xuống má, rồi luồn vào cổ cậu kiểm tra mồ hôi — sau đó rút ra.
Xột xoạt một lúc, một chiếc khăn mát lạnh đặt lên cổ.
Thì ra đứa trẻ vừa sờ trán y đã thấm nước khăn để lau mồ hôi cho ca ca.
Đứa trẻ vừa lau, vừa thủ thỉ:
“Ca ca, ta không muốn ca đi đâu cả. Cha nương mất rồi, ca đừng bỏ ta nữa nha?”
“Ca ca, thẩm bảo tỷ tỷ phải lên trấn… Ta có còn được gặp lại tỷ tỷ không?”
“Ca ca, An An sẽ không nghịch nữa đâu, ca mau tỉnh lại đi mà…”
“Ca ca… ca ca…”
Cậu bé cứ lặp đi lặp lại, không biết rằng người nằm trên giường đã mở mắt từ lúc nào.
Giang Phán hơi nhọc sức đưa tay vuốt đầu đệ đệ, khiến cậu bé mở to mắt kinh ngạc, rồi gào toáng lên:
“Ca ca tỉnh lại rồi! Ta đi gọi người ngay!”
Nói rồi cậu bé chạy ào ra ngoài.
…
Khi mọi người trong nhà họ Lâm bước vào, Giang Phán đã gắng gượng ngồi dậy trên giường.
Lâm Bình Bình chạy lên trước, vội đưa cho Giang Phán một bát nước ấm. Y uống mấy ngụm từ tay cô bé, cảm thấy như vừa sống lại.
Triệu Quế Phương và Tôn Kiều Kiều bước theo sau, tiếp đó là Lâm Nhị Trụ và Lâm Tiền Lai. Ông bà cụ nhà họ Lâm thì không thấy đâu.
Đợi Lâm Bình Bình đút nước xong và đứng dậy đem bát đi, Triệu Quế Phương mới tiến lên, trông xúc động: “Phán ca nhi, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ta với thúc của ngươi lo muốn chết. Ngươi còn chỗ nào không khỏe không? Có đói không? Mới tỉnh không nên ăn nhiều, để lát nữa ta nấu cháo kê nha?”
Nguyên thân vốn là người ít lời, nay đối mặt với một tràng hỏi han nên Giang Phán đành đáp nhẹ nhàng: “Cảm ơn thẩm, đã để mọi người bận tâm. Ngoài việc thấy hơi yếu thì ta không sao cả.”
“Không thấy khó chịu là tốt rồi,” Triệu Quế Phương thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi thấy yếu là do nằm lâu thôi. Giờ tỉnh rồi, cứ từ từ bồi dưỡng là khỏe lại. Mấy hôm ngươi bệnh, cả nhà ai cũng lo sốt vó. Chuyện sau này tính tiếp, giờ chỉ mong ngươi mau hồi phục.”
“Ngươi tỉnh lại là tốt rồi!” Lâm Nhị Trụ bên cạnh cũng nói thêm.
Giang Phán nhìn quanh, không thấy ông bà nội đâu. Giữ phép lịch sự, y hỏi nhẹ: “Sao không thấy ông bà nội ạ? Mấy hôm nay sức khỏe có ổn không?”
Bầu không khí chợt đông cứng trong giây lát.
Triệu Quế Phương mau chóng đáp lời: “Ông bà cụ rồi, sức khỏe vốn không tốt. Cha nương ngươi mất, họ buồn lòng, thêm ngươi bệnh, họ lo không ngủ nổi. Thúc ngươi thấy ông bà tiều tụy quá nên khuyên ngủ sớm. Ngươi tỉnh bất ngờ quá, chưa kịp gọi họ.”
Giang Phán gật đầu, khẽ cười: “Ông bà khó khăn lắm mới ngủ được, vậy ta không làm phiền họ nữa. Giờ ta tỉnh rồi, để lát nữa họ dậy ta qua thăm cũng được.”
“Ừm.”
Mọi người trong phòng bỗng lặng thinh, không khí hơi trầm xuống.
Triệu Quế Phương nhanh trí, kéo Lâm An An từ phía sau ra, nói mấy câu về việc cậu bé vừa chạy đi gọi người thì bị té, rồi bảo cậu bé ở lại chơi với Giang Phán trong phòng, còn bà ta đi chuẩn bị cơm tối, kéo theo Lâm Bình Bình đang quyến luyến không muốn rời.
Tôn Kiều Kiều cũng đi theo, trước khi ra còn dặn dò: “Phán ca nhi ngươi nghỉ ngơi nha, ta đi giúp nương nấu cơm, có gì thì bảo Lâm An An gọi bọn ta nhé.”
Giang Phán gật đầu khẽ. Nhìn mọi người rời đi, căn phòng chật hẹp cũng thoáng đãng hơn. Y chợt nhận ra từ đầu đến cuối, nhị thúc Lâm Nhị Trụ chỉ nói đúng một câu, còn nhị ca Lâm Tiền Lai thì không nói gì cả. Lâm Tiến Bảo và Lâm Tú còn chưa thấy mặt.
Khi mọi người đều lo công việc, trong phòng chỉ còn lại Lâm An An và Giang Phán.
Lâm An An đứng trước giường không nói gì, trên người còn vương đất, khuôn mặt lấm lem, đôi mắt lại long lanh nhìn Giang Phán.
Giang Phán không nỡ làm ngơ, y vuốt nhẹ má cậu bé.
Cậu bé cười tươi rói, ghé sát giường hỏi khe khẽ: “Ca ca, lúc nãy ca đang nghĩ gì thế?”
“Ta nghĩ An An thật giỏi, đã gọi ta tỉnh lại.”
Lâm An An cũng thấy mình giỏi lắm. Ngay cả đại phu còn không chữa được ca ca, vậy mà cậu bé gọi là ca ca tỉnh luôn.
Thế là cậu bé leo lên giường, ôm lấy tay Giang Phán và nằm nghiêng bên cạnh, giọng ngây thơ: “Vậy ca ca ngủ thêm chút nữa đi, lần này ta lại gọi ca dậy.”
“Không ngủ nữa, để ta xem chân ngươi cái đã.” Giang Phán vừa rồi đã chú ý thấy cậu bé lên giường không dám co chân, chắc bị té đau.
Nghe ca ca không ngủ nữa, cậu bé vội ngồi dậy đỡ ca ca tựa vào đầu giường, rồi mới duỗi chân ra.
Giang Phán cẩn thận vén ống quần ngắn có vá của cậu bé lên. Sau khi kiểm tra kỹ thì thấy chỉ bị trầy da ở đầu gối và sưng nhẹ, y mới an tâm.
***
Mưa mùa hè đến nhanh mà tan cũng nhanh. Vừa mới sấm chớp mưa như trút, giờ đã tạnh.
Mây đen dần tan, bầu trời trong xanh phản chiếu ánh hoàng hôn, trên núi hiện lên từng dải cầu vồng, khiến nỗi u uất đè nặng trong lòng người nhà họ Lâm cũng tan biến ít nhiều.
Vì sân nhà chưa khô nên bữa cơm tối được dọn trong phòng chính.
Ở quê không câu nệ lễ nghi, cả nhà họ Lâm gần chục người cùng ngồi quanh một bàn ăn lớn. Chật cũng phải chen, vì đồ ăn chỉ có vậy, không thể tách riêng.
Trên bàn có năm món: củ cải hầm nấm hương, mộc nhĩ xào, măng khô xào cay, rau rừng trộn lạnh và một tô lớn huyết heo nấu cải thảo. Món chính là viên bột mì, để trong khay lớn, bên cạnh là một bát cháo kê nhỏ.
Tôn Kiều Kiều bày biện xong thì đi gọi ông bà nội ra ăn. Đợi hai cụ ngồi xuống, những người khác mới chen chúc tìm chỗ.
Giang Phán cũng tự tìm chỗ. Ban đầu mọi người định để y ăn tại giường, nhưng y nhất quyết ra bàn nên không ai phản đối.
Trong lúc mọi người đang ổn định chỗ ngồi, Giang Phán lặng lẽ quan sát từng người. Y nhận ra ai cũng đã có mặt, ngay cả cậu con út chưa đến ba tuổi – Lâm Hỉ – cũng đang ngồi trong lòng ông nội.
Chiều nay y đã gặp gần hết mọi người, riêng Lâm Tiến Bảo và Lâm Tú là lần đầu gặp.
Khác với bàn đầy những người gầy guộc, da vàng vọt, Lâm Tiến Bảo tuy cũng gầy nhưng toát lên vẻ rắn rỏi, lưng thẳng, cao hơn cả Giang Phán nửa cái đầu dù nhỏ hơn y một tuổi – rõ ràng là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Còn Lâm Tú thì khác hẳn. Cũng là con gái, nhưng Lâm Bình Bình tám tuổi lại chỉ như đứa trẻ sáu tuổi, tóc khô xơ xác, da ngăm đen, má thì đỏ ửng vì cháy nắng, ngồi co ro bên bàn, trông yếu như chỉ cần gió thổi là ngã.
Nhị tẩu Tôn Kiều Kiều, dù là người mới về làm dâu nhưng cũng có thể nhìn ra là nông thôn quen việc đồng áng, quần áo trên người là đồ cũ, không có vá, đủ cho thấy chỉ mới cưới cách đây không lâu. Nhưng Lâm Tú lại rất khác. So với Lâm Bình Bình hay thậm chí với Tôn Kiều Kiều, da dẻ Lâm Tú trắng hơn hẳn, khuôn mặt tròn trĩnh. Dù quần áo là đồ cũ nhưng không có miếng vá nào, trên đầu còn điểm thêm một bông hoa lụa.
Nhìn qua cũng đủ hiểu rõ địa vị của ba huynh đệ trong ngôi nhà này, Giang Phán trong lòng đã có tính toán.
Mọi người vừa yên vị, Giang Phán mỉm cười chào ông bà nội. Ông thì "ừ" một tiếng nhạt rồi không nói gì thêm. Bà thì từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cậu một cái.
Giang Phán cũng không để tâm. Chỉ cần bản thân không thấy ngại, thì chính người khác mới thấy ngại.
Ở nhà họ Lâm, món chính được chia phần riêng, và quyền phân chia nằm hoàn toàn trong tay Triệu Quế Phương.
Đầu tiên bà ta múc một bát đầy chín phần bột mì viên cho ông nội, tiếp theo là một bát tương tự cho bà nội. Sau đó là một bát đầy từ đáy khay cho Lâm Nhị Trụ, rồi là tám phần cho bản thân, Lâm Tiền Lai và Lâm Tú. Tiếp theo là bát bảy phần nhiều nước ít bột mì cho Lâm Tiến Bảo và Tôn Kiều Kiều. Cuối cùng mới là hai bát của Lâm Bình Bình và Lâm An An, bên trong chỉ toàn nước, chẳng có viên mì nào.
Sau khi chia xong món chính, Triệu Quế Phương lấy cháo kê, múc vài thìa vào bát nhỏ cho bé Lâm Hỉ đang ngồi trong lòng ông nội, phần còn lại thì đưa cho Giang Phán.
Thức ăn đã chia xong, bà ta chỉ vào tô canh heo duy nhất trên bàn có chút thịt nói: "Món này là vợ của Trương đồ tể gửi sang, bảo là mấy hôm nay Giang Phán bệnh, nên ăn chút tiết heo để bồi bổ. Sau này gặp Trương thẩm thì nhớ cảm ơn một tiếng nhé.” Bà ta lại nói tiếp: "Cha nương ăn nhiều vào, mọi người cũng bắt đầu ăn thôi."
Mọi người đợi ông bà nội cầm đũa mới bắt đầu ăn uống.
Việc chia phần như vậy chẳng ai thấy lạ, mọi người đều như quen thuộc từ lâu.
Triệu Quế Phương nói món tiết heo là để bồi dưỡng cho Giang Phán, nhưng lại nấu ngay hôm nay.
Không rõ bà ta có nhớ không, nhưng Giang Phán vừa ốm dậy, cả mười mấy ngày chưa ăn được gì, làm sao chịu nổi đồ tanh như tiết heo được?