Trên sân thể dục, không ít người tò mò nhìn về phía khán đài. Bây giờ thể hiện tình cảm cũng phải phô trương đến mức này sao?
“Cái kia Cố nhị thiếu…” Thẩm Y Y ngồi cạnh Tưởng Mộng Vãn khẽ nói. Cô nhớ rõ người này là do Tưởng Mộng Vãn giới thiệu qua, nhị thiếu gia nhà họ Cố, lại từng bảo anh ta là người tàn tật, nên chắc chắn sẽ không thể nào ở bên nhau với cô. Nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy, người đàn ông kia hình như còn đẹp trai hơn lần trước gặp, mà lại là người khuyết tật, đúng là quá đáng tiếc.
“Bạn học Kỷ làm sao lại quen được với Cố nhị thiếu nhỉ?”
Thẩm Y Y tiếp tục hỏi, ánh mắt cũng dời về phía khán đài. Vừa trông thấy hai người họ ngồi sát nhau, cô liền hít một hơi khí lạnh, không thể tin nổi:
“Không phải tớ hoa mắt đấy chứ? Kỷ Hoài Hương cùng Cố nhị thiếu ở bên nhau thật sao?”
Tưởng Mộng Vãn uống một ngụm nước, thời tiết lạnh nên bình giữ nhiệt cũng chẳng còn giữ ấm, nước vừa vào cổ họng đã lạnh buốt. Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Y Y, cảm giác bực bội trong ngực cô như ngọn lửa trào ngược lên, đến cả nước lạnh cũng không dập nổi. Giọng nói của cô vẫn trong trẻo, nhưng ngữ khí đã trở nên lạnh lẽo:
“Cho dù họ đang ở bên nhau thì sao chứ? Với gia thế như Vô Cẩn, cậu nghĩ Kỷ Hoài Hương có thể ở bên anh ấy được bao lâu?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play