Đêm mùa đông, màn đêm đen như mực, không có ánh trăng sáng tỏ, cũng chẳng có ánh sao lấp lánh. Một màu đen sâu thẳm phủ khắp, mang theo cảm giác lạnh lẽo đến rợn người. Nhiệt độ không khí mỗi lúc một hạ thấp. Dù trời không mưa, nhưng cơn gió lạnh thổi qua vẫn khiến người ta cảm thấy cái lạnh ẩm ướt len lỏi vào tận xương tủy.
Khi Cố Vô Cẩn trở về, Kỷ Hoài Hương vừa mới tắm xong bước ra. Làn da trắng mịn ánh lên màu hồng nhàn nhạt, toàn thân thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm hương hoa quýt.
“Cẩn Cẩn, anh về rồi.” Kỷ Hoài Hương chân đi dép lê mềm mại, xoay người bước đến gần anh. “Anh có đói không? Trong bếp vẫn còn đồ ăn đấy.”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Vô Cẩn dịu xuống. Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, tháo hai chiếc cúc trên cùng: “Không cần, anh không đói. Gần mười giờ rồi, em đi nghỉ sớm đi.”
Kỷ Hoài Hương có thói quen sinh hoạt rất điều độ, thường ngủ khá sớm.
“Em đã nấu xong nước thuốc ngâm chân rồi. Chờ anh ngâm xong chân, em sẽ đi ngủ.” Nói xong, Kỷ Hoài Hương đi vào bếp, tắt bếp lửa đang hầm, rồi cẩn thận đổ nồi thuốc đã sắc xong vào một cái chậu lớn. Mùi thuốc bắc nồng đậm thoát ra, cay xộc cả mũi.
Biết thuốc trung y rất mạnh, cô đổ thêm ít nước lạnh vào điều chỉnh nhiệt độ. Khi cảm thấy đã vừa phải, cô bưng chậu đi ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play