Sáng sớm, bầu trời vẫn một màu xám nặng nề, những đám mây đen như tích tụ hơi nước quá lâu, nặng trĩu, như sắp đè ép xuống mặt đất. Gió lạnh vẫn ào ào thổi qua, bên đường lá khô rơi rụng đầy đất.
Kỷ Hoài Hương đã dậy từ sớm, sau khi rửa mặt xong liền cầm theo đồ đạc đã chuẩn bị từ trước, đi về phía phòng khách: “Cẩn Cẩn, đi thôi.” Tối qua cô đã nhắn trước với vị lão trung y kia, chỉ sợ Cố Vô Cẩn sáng nay lại đổi ý.
Bên kia sofa, Cố Vô Cẩn mặc một bộ vest xanh biển chỉnh tề, dáng người cao lớn, hai chân dài thẳng tắp, yên tĩnh ngồi đó. Trên người anh toát ra khí chất cao quý bẩm sinh, khiến Kỷ Hoài Hương cảm thấy mỗi ngày mình đều đang bị sắc đẹp của anh quyến rũ. Mà mình vẫn chưa ăn sạch được anh, thật sự là sự nhẫn nại đã đạt đến mức thượng thừa.
Dù sao thì Cố Vô Cẩn cũng chỉ mới năm nhất, so với các nam sinh trong trường, trên người anh đã không còn chút vẻ trẻ con nào, gương mặt tuấn tú mang theo nét trầm ổn vượt tuổi. Ngay cả khi hai người thân mật, sự ngây ngô ban đầu của anh cũng đã biến mất hoàn toàn, đầu lưỡi dây dưa mềm mại, kỹ thuật thành thạo như thể đã trải qua bao nhiêu kinh nghiệm.
Thấy cô bước ra, Cố Vô Cẩn lập tức đứng dậy, ánh mắt lướt qua gương mặt hơi đỏ của cô. Anh cong nhẹ khóe môi, bỗng nhiên hỏi:
“Muốn hôn sao?”
Kỷ Hoài Hương mở to mắt nhìn, trong lòng giật mình, chẳng lẽ suy nghĩ của cô bị lộ rõ đến mức đó sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play