Trước mặt là một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ giản dị, gương mặt thanh tú, khí chất điềm đạm. Thời gian dường như chưa để lại nhiều dấu vết trên gương mặt bà.
Cố Vô Cẩn không thể chờ đợi thêm, lập tức bước lên phía trước, tay vẫn siết chặt lấy tay Kỷ Hoài Hương. Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt bằng ánh mắt ngỡ ngàng, giọng nói nghẹn ngào:
“Mẹ?”
Kỷ Hoài Hương sững người, không thể tin được điều mình vừa nghe. Cố Vô Cẩn… gọi dì Quý là mẹ?
Dì Quý nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn chàng trai trẻ, giọng điềm tĩnh: “Cậu nhận nhầm người rồi.” Nếu không phải người này là bạn trai của Kỷ Hoài Hương, bà còn tưởng anh là kẻ lừa đảo.
“Không thể nào…” Cố Vô Cẩn ánh mắt run rẩy, “Làm sao có thể nhận nhầm chính mẹ ruột của mình?”
Người phụ nữ trước mặt anh, người mà Hoài Hương vẫn gọi là “dì Quý” chính là mẹ anh. Dù là gương mặt, giọng nói, hay nốt ruồi nhỏ ở đuôi lông mày, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ. Trên thế gian này, không thể có hai người giống nhau đến vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play