Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, mặc kệ bên ngoài có náo loạn, ồn ào đến mức nào, tâm trạng của Cố Vô Cẩn trong phòng bệnh vẫn luôn tốt đến cực điểm.
Lúc này, anh đặt tập tài liệu trong tay xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía mép giường, nơi cô gái đang ngồi tỉ mỉ gọt hoa quả cho anh. Trong khoảnh khắc, ánh mắt anh ánh lên nụ cười, dịu dàng hẳn đi khi dừng lại nơi bàn tay đang cầm trái cây của cô. Những ngón tay thon dài, trắng ngần, móng tay hồng nhạt được cắt gọn gàng, lấp lánh ánh sáng tự nhiên, trông còn trong trẻo và xinh đẹp hơn cả lớp vỏ mỏng tang vừa lột ra của quả nho.
“Hương Hương, anh thấy ngứa người, em nên giúp anh lau người đi.” Cố Vô Cẩn nói bằng giọng nghiêm túc như thể rất chính đáng.
Kỷ Hoài Hương hơi khựng tay lại, gương mặt trắng như tuyết của cô nhanh chóng ửng đỏ. Cô cắt một miếng táo nhỏ, đưa vào miệng anh, nhẹ giọng đáp:
“Ngày hôm qua chẳng phải vừa mới lau rồi sao?”
Cố Vô Cẩn bị thương ở chân, không thể đặt chân xuống đất cũng không được phép chạm nước. Mấy ngày đầu còn có thể cố chịu đựng, nhưng đến những ngày sau, với tính cách ưa sạch sẽ của anh, quả thật không thể chấp nhận nổi chuyện mấy ngày không tắm rửa.
Dù bệnh viện có cung cấp hộ lý chuyên nghiệp, nhưng đừng nói là Kỷ Hoài Hương không đồng ý, ngay cả bản thân Cố Vô Cẩn cũng không bao giờ cho phép người ngoài chạm vào cơ thể mình. Anh nghiêm túc tuyên bố, thân thể của mình chỉ có Kỷ Hoài Hương mới được nhìn, chỉ có cô mới được chạm vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play