Tưởng Mộng Vãn theo phản xạ kéo váy, vui mừng nhìn Ông Cố, hớn hở nói: “Ông Cố, Vô Cẩn trở về rồi ạ!”
Ông Cố cũng đã sớm nhìn thấy bóng dáng cháu trai mình, trong mắt thoáng hiện chút bất ngờ, nhưng vẻ mặt lại không hề thay đổi. Ông hừ lạnh một tiếng: “Thế nào, cuối cùng cũng bỏ được mà về sao?” Thằng nhóc chết tiệt này, ngay cả lúc ông xuất viện cũng không thèm đến đón, căn bản chẳng coi ông là người thân trong nhà.
Cố Vô Cẩn bước tới, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Ông Cố, giọng nói bình thản: “Về lấy vài thứ.”
Thấy Cố Vô Cẩn định đi thẳng vào trong, Tưởng Mộng Vãn vội vàng gọi lại: “Vô Cẩn, hiếm khi cậu trở về, Ông Cố rất nhớ cậu đó, sao không ngồi lại trò chuyện với ông ấy một lát?”
Cố Vô Cẩn khẽ nhíu mày, quay sang nói với Ông Cố: “Có việc gì sao?”
“Hừ, không có việc thì không thể ngồi với ông một lát chắc?” Ông Cố tức giận trừng mắt.
Chân dài sải bước về phía ghế sofa, Cố Vô Cẩn đi tới, một bên chân nhấc cao hơn bên còn lại. Từ sau khi uống thuốc Đông y của lão Sử, tình trạng đi đứng khập khiễng của anh đã cải thiện rõ rệt, không còn lộ rõ như trước nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play