Sau khi nói xong những lời đó, Trầm Ngư không thèm để ý đến vẻ mặt tổn thương của Cố Ngôn, cũng như tiếng thì thầm không ngừng của hệ thống truyện ngọt vang lên trong đầu mình, mà đi thẳng vượt qua người Cố Ngôn, bước vào ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ có tổng cộng sáu tầng, tầng năm và tầng sáu là nơi ở của học sinh lớp 10, những tầng còn lại phân theo thứ tự từ lớp 11 trở đi.

Trầm Ngư lần theo ký ức của nguyên chủ, quay về phòng ở tầng năm.

Vì nguyên chủ là học sinh lớp chọn nên phòng ký túc của cô chỉ có sáu người ở, giường trong phòng cũng đều là kiểu tầng trên là giường, tầng dưới là bàn học, khác hẳn với các lớp khác nơi một phòng nhỏ nhét đủ mười hai học sinh.

Thẩm Thiến là một trong năm bạn cùng phòng của nguyên chủ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu lên. Nhìn thấy là Trầm Ngư, cô nở một nụ cười thân thiện.

"Trầm Ngư, cậu đi đâu mà giờ mới về?"

Sau đó, Thẩm Thiến thấy cô bạn xinh đẹp vừa bước vào phòng đã thở dài một tiếng, đi thẳng đến chiếc ghế dưới giường mình rồi ngồi xuống.

Cô dùng giọng điệu đầy u sầu hỏi: "Thiến Thiến, cậu nói xem, cái anh Cố Ngôn kia, có phải đầu óc có vấn đề không?"

Trầm Ngư vừa hỏi vừa chỉ chỉ vào đầu mình, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Thẩm Thiến.

"Mình đã nói là không cần anh ta xin lỗi rồi, vậy mà anh ta vẫn cứ cố tình đến làm phiền."

"Hả?" Thẩm Thiến ngơ ra một chút, mãi đến khi phản ứng lại được lời Trầm Ngư đang nói gì, gương mặt cô mới lộ ra một nụ cười gượng gạo.

So với nguyên chủ vốn không màn thế sự, Thẩm Thiến rõ ràng là hiểu biết về Cố Ngôn nhiều hơn một chút.

Thế nên khi nghe Trầm Ngư nghĩ về Cố Ngôn như vậy, Thẩm Thiến không nhịn được lên tiếng giải thích: "Trầm Ngư, thật ra có khi anh Cố thật lòng cảm thấy có lỗi với cậu đấy. Anh ấy chắc không cố ý đâu."

"Nhưng mình đã nói là mình không cần anh ta xin lỗi rồi. Hơn nữa, anh ta cứ làm vậy chỉ khiến chị Lâm Thư Kỳ kiếm chuyện với mình thôi. Sao anh ta không thể nghĩ cho mình một chút? Chiều nay chị ấy đã tìm mình rồi đấy, nếu để chị ấy biết anh Cố lại đến tìm mình nữa, hiểu lầm thì sao? Chiều nay mình phải vất vả lắm mới giải thích rõ được chuyện xảy ra trước giờ tự học."

Không biết từ lúc nào, ngoài Thẩm Thiến ra, mấy bạn khác trong phòng cũng đã xúm lại quanh Trầm Ngư, lắng nghe cô nói.

Có người không nhịn được lên tiếng: "Nhưng chuyện này đâu phải lỗi của anh Cố đâu? Rõ ràng là chị Lâm kia quá ngang ngược. Ai mà thân với anh Cố một chút là bị chị ấy bắt nạt ngay."

"Các cậu từng tận mắt thấy chưa?" Trầm Ngư hỏi lại.

Theo như cô biết, trong trường hợp bị Lâm Thư Kỳ thực sự gây khó dễ, ngoài mấy cô gái biết rõ Cố Ngôn đã có bạn gái mà vẫn cố lao vào ra, thì chỉ có nguyên chủ - người sau này khiến Cố Ngôn đá Lâm Thư Kỳ.

Mấy cô gái xung quanh lập tức im lặng, một lúc lâu sau mới có người lí nhí nói: "Nhưng mấy anh chị lớp 11, 12 đều nói vậy mà.."

"Vậy là các cậu chỉ nghe người ta nói lại, chứ chưa ai thật sự chứng kiến cả đúng không?" Trầm Ngư nghiêm túc nhìn từng người một.

Cô tiếp tục: "Hơn nữa, theo như mình biết thì anh Cố từng bắt nạt không ít nam sinh trong trường, thậm chí còn có một bạn bị anh ta làm cho phải nghỉ học. Chẳng lẽ các cậu không thấy một người như vậy rất đáng ghét sao?"

Mấy cô gái không thể phản bác được nữa.

Trong lòng Trầm Ngư không khỏi thở dài. Cô thật sự rất ghét Cố Ngôn. Rõ ràng hắn là người có lỗi trước, nhưng chỉ vì hắn là nam chính mà mọi tiếng xấu lại bị đổ hết lên đầu Lâm Thư Kỳ.

Cứ như thể ai cũng quên mất rằng Cố Ngôn cũng là một "đầu gấu" trong trường.

"Nếu có ai đó khiến các cậu mất đi cơ hội học hành, các cậu còn thấy người đó vô tội không?"

Dao không rạch lên da thì người ta mãi mãi không biết đau là thế nào. Còn với học sinh, điều quan trọng nhất vào lúc này không phải là học tập hay sao?

Thẩm Thiến theo lời Trầm Ngư tưởng tượng mình chính là người bị Cố Ngôn đuổi học, cả người liền run lên, trong lòng cũng chợt thấy Cố Ngôn dường như chẳng còn hấp dẫn như trước nữa.

Phải biết rằng, trường trung học số Một là trường cấp ba tốt nhất ở Thanh Thành. Một khi bị đuổi khỏi đây, thì chỉ có thể chuyển xuống những trường kém hơn, hoặc là phải chuyển đến một thành phố khác có trường tốt tương đương.

Nhưng điều kiện tiên quyết cho những lựa chọn đó là phải có đủ tiền.

"Thôi, muộn rồi, không nói nữa. Mình chỉ mong ngày mai anh ta đừng đến tìm mình nữa. Không thì mình thật sự không biết phải làm sao."

Thấy mấy cô bạn đều rơi vào trầm ngâm, Trầm Ngư cũng không nói thêm gì nữa, để lại cho họ thời gian tiêu hóa những lời vừa rồi.

Cô thay quần áo, vào phòng tắm trong ký túc xá tắm rửa sạch sẽ, sau đó leo lên giường, chui vào chăn, ngáp một cái rõ to.

Cơ thể cô vừa bị hủy đã bị hệ thống kéo đến thế giới này, mà ngay từ lúc đặt chân đến đây, cô lại bị ép phải đi cùng Cố Ngôn trải qua từng ấy tình tiết truyện.

Trong cơ thể nguyên chủ vốn không có chút linh lực nào, cho dù thần hồn của Trầm Ngư có mạnh đến đâu, lúc này cũng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi.

Đèn phòng tắt đúng giờ quy định, mấy cô gái chưa ngủ bật đèn bàn tiếp tục làm bài tập đang dang dở trước khi Thẩm Ngư về.

Nhưng tâm trí họ không còn bình lặng như trước.

Và đúng như Trầm Ngư dự đoán, những lời cô nói trong ký túc xá chẳng mấy chốc đã bị người khác thêm mắm dặm muối rồi truyền ra ngoài.

Toàn bộ học sinh trong trường đều biết rằng Lục Trầm Ngư lớp chọn khối 10 rất ghét đàn anh Cố Ngôn khối 11.

Có người hả hê nói:

"Cô ta còn chê bai anh Cố à? Tôi thấy là anh Cố chê cô ta thì đúng hơn. Lại là một đứa dùng chiêu trò thu hút sự chú ý của anh Cố thôi."

"Cô ta không biết tính khí anh Cố rất tệ à? Nói mấy lời như vậy, đúng là không muốn tiếp tục học ở trường này rồi."

Cũng có người ở khối 11 hiểu rõ cả Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ lên tiếng: "Chẳng phải Lâm Thư Kỳ ghét nhất là ai dính líu tới Cố Ngôn sao? Không biết lần này cô ta lại sẽ nổi điên thế nào nữa."

Tất cả đều đang chờ xem, Trầm Ngư sẽ có kết cục ra sao.

Nhưng điều khiến họ bất ngờ là, đã mấy ngày trôi qua, dù là Lâm Thư Kỳ hay Cố Ngôn, đều không có bất cứ phản ứng gì, như thể họ chẳng hề hay biết chuyện này, cũng chưa từng nghe ai nhắc đến những lời của Trầm Ngư.

Nhưng, điều đó có khả năng sao? Tất nhiên là không.

Tại một quán bar nhỏ bên ngoài trường trường trung học số Một.

Cố Ngôn đang ngồi trong một góc khuất, cùng đám bạn uống rượu giải sầu.

Tuy pháp luật cấm người chưa đủ tuổi vào quán bar, nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, luôn có những người gan to dám phục vụ cả nhóm học sinh như họ.

Quán bar này chính là một nơi như thế, vì vậy nơi đây cũng nghiễm nhiên trở thành "căn cứ" riêng của Cố Ngôn và nhóm bạn.

Lúc này, Cố Ngôn đang buồn bực uống rượu, từng ngụm từng ngụm rót vào miệng.

Mấy người anh em ngồi bên cạnh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi: "Anh Ngôn, hôm nay anh làm sao thế? Ai chọc giận anh à? Nói đi, bọn em thay anh xử lý."

Cố Ngôn nghe vậy liền mắng một câu: "Đ*t m*, chúng mày im miệng lại cho tao."

Trên gương mặt Cố Ngôn lúc này đã không còn chút dịu dàng giả tạo nào như khi đứng trước mặt Trầm Ngư.

Người bị mắng cũng không tức giận, chỉ tiếp tục dò hỏi: "Thì anh nói xem rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mấy hôm nay em thấy tâm trạng anh cứ lạ lạ."

Cố Ngôn mím môi không đáp, nhưng một người bạn từng chơi bóng cùng hắn hôm trước lại biết rõ lý do.

Người đó tên là Đỗ Tiểu Thiên, là bạn thân nhất của Cố Ngôn.

Lúc này, Đỗ Tiểu Thiên nhìn Cố Ngôn, cười khoái trá rồi huỵch toẹt ra: "Còn là gì nữa? Các ông không biết à? Hôm trước anh Ngôn nhà chúng ta vừa để ý một em khối dưới, còn cố tình ném bóng trúng người ta, tính lấy cớ làm quen. Ai ngờ em em gái đó lơ đẹp anh ấy."

"Cao ngạo vậy sao?" Một cô gái trong nhóm cũng là người có cảm tình với Cố Ngôn chua chát nói.

Đỗ Tiểu Thiên quay sang nhìn cô ta, cười khẩy một tiếng: "Biết gì mà nói, người ta là học sinh giỏi lớp chọn, có lẽ chướng mắt với cái đám học dốt lớp A18 như tụi mình thôi."

Ở trường trung học số Một, mỗi khối có mười tám lớp.

Dù nói trừ hai lớp chọn và lớp nữ ra thì các lớp còn lại đều chia theo điểm trung bình, nhưng lớp A18 vẫn có chút khác biệt.

Bởi vì hầu hết học sinh năng khiếu, thể thao hoặc học kém, thậm chí là học sinh đóng tiền để vào trường đều bị xếp vào lớp này.

Thế nên lớp A18 của mỗi khối luôn được xem là "đặc biệt", nói trắng ra là.. hỗn tạp hơn các lớp khác.

"Chỉ là học lớp chọn thôi mà, có gì đáng để kiêu căng? Mấy đứa học lớp chọn mê anh Ngôn nhà mình cũng có ít đâu, người từng có qua lại với ảnh cũng đâu phải hiếm. Cô ta là cái thá gì mà dám coi thường bọn mình? Đỗ Tiểu Thiên, nói tao nghe coi con nhỏ đó là ai. Tao muốn xem xem nó ba đầu sáu tay thế nào mà dám khinh người như vậy."

Lời vừa dứt, không chỉ mấy cô gái thích Cố Ngôn cảm thấy khó chịu, mà cả mấy nam sinh khác cũng bắt đầu không vui. Một người còn hỏi thẳng luôn:

"Rốt cuộc nhỏ tên gì?"

Đỗ Tiểu Thiên không ngờ bạn bè phản ứng mạnh đến vậy, vội gãi đầu định giải thích chỉ là mình đoán bừa thôi.

Ai ngờ Cố Ngôn lại đột nhiên lên tiếng: "Im miệng hết cho tao."

Hắn đặt ly rượu lên bàn, ngẩng đầu nhìn đám bạn xung quanh, lạnh giọng cảnh cáo: "Tao nói cho mà biết, đứa nào dám đi gây chuyện với em ấy, để tao phát hiện ra thì.."

Ánh mắt Cố Ngôn lúc này toát lên sự lạnh lẽo đáng sợ: ".. đừng trách tao không bạn bè gì nữa."

Câu này khiến mọi người im bặt, bầu không khí thoáng chốc im lặng. Một lát sau mới có người cười gượng: "Tụi em chỉ nói vậy thôi, người anh Ngôn thích, tụi em đâu dám động vào."

Sắc mặt Cố Ngôn lúc này mới dịu lại phần nào. Nhưng đúng lúc ấy, một người bước vào từ cửa quán bar khiến vẻ mặt hắn lại trầm xuống lần nữa.

Lâm Thư Kỳ đứng ở cửa, đảo mắt nhìn quanh một vòng, vừa thấy bóng dáng quen thuộc, ánh mắt cô lập tức sáng lên, rồi nhanh chóng đi thẳng tới chỗ chiếc ghế nơi Cố Ngôn đang ngồi.

Cô ấy bước tới gần, ánh mắt lướt qua mấy cô gái đang ngồi sát bên Cố Ngôn, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.

Bị ánh mắt đầy áp lực của Lâm Thư Kỳ quét qua, một cô gái đang ngồi sát Cố Ngôn liền cảm thấy không thoải mái, mím môi rồi định đứng dậy nhường chỗ cho cô ta.

Nhưng cô vừa mới cử động, cổ tay phải lập tức bị ai đó kéo lại.

Cúi đầu nhìn xuống, cô ta thấy Cố Ngôn đang nắm lấy cổ tay mình, còn tay kia không biết từ lúc nào đã châm một điếu thuốc.

Khói thuốc nhè nhẹ bay lên từ kẽ tay Cố Ngôn, lượn lờ trong không khí, làm nhoè đi biểu cảm của hắn.

Chỉ nghe giọng nói lạnh nhạt của Cố Ngôn vang lên: "Đứng dậy làm gì? Ngồi xuống."

Giọng nói trầm khàn đầy từ tính ấy khiến tim cô gái đập thình thịch mấy cái, mặt lập tức đỏ bừng.

"Em.." Cô ta ngập ngừng, mãi không nói nên lời.

Cô ta đương nhiên muốn ngồi cạnh Cố Ngôn, nhưng lại không dám đắc tội với Lâm Thư Kỳ.

Lâm Thư Kỳ không phải người dễ chọc.

Khóe môi Cố Ngôn nhếch lên đầy trêu chọc: "Em em cái gì? Có anh ở đây rồi, sợ gì chứ?"

Nghe vậy, cô gái chỉ biết rụt rè ngồi lại bên cạnh hắn.

Hôm nay cô ta cố tình mặc váy ngắn, nên khi ngồi xuống, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài vô tình chạm phải chân Cố Ngôn.

Hành động ấy rõ ràng có phần mờ ám, nhưng những người xung quanh Cố Ngôn lại chẳng ai tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như cảnh tượng như vậy đối với họ đã quá quen thuộc.

Tuy nhiên, Lâm Thư Kỳ lại không thể làm ngơ. Nhìn thấy khoảng cách thân mật đầy mập mờ giữa cô gái kia và Cố Ngôn, lửa giận trong lòng Lâm Thư Kỳ lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Ánh mắt cô lướt qua từng người đang ngồi tại đó, rồi đột nhiên bật cười lạnh một tiếng, sau đó dứt khoát giơ chân đá lật tung chiếc bàn trước mặt.

Trên bàn đặt không ít rượu, lúc này bàn bị đá lật, những ly rượu rơi vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng tung tóe. Rượu trong ly hắt cả lên người Cố Ngôn và đám bạn.

Đỗ Tiểu Thiên bị rượu làm ướt cả quần, thậm chí một mảnh thủy tinh còn bật văng lên, suýt nữa cắt vào mặt cậu ta.

"Má nó, Lâm Thư Kỳ, cô bị điên à?" Đỗ Tiểu Thiên lập tức bật dậy khỏi ghế sofa, né được mảnh vỡ rồi tức giận hét lên với Lâm Thư Kỳ.

Nhưng Lâm Thư Kỳ chẳng buồn quan tâm đến cậu ta, chỉ cắn chặt môi, ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Ngôn: "Anh làm vậy là có ý gì?"

Bạn trai của cô, lại cố tình thân thiết với người con gái khác ngay trước mặt mình. Giờ phút này, Lâm Thư Kỳ không còn biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào.

Trước đây, mỗi lần thấy những cô gái khác cố tình gần gũi với Cố Ngôn, cô vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng đó là do mấy đứa con gái mặt dày, giả vờ ngây thơ để cướp người yêu của cô. Dù sao thì Cố Ngôn điển trai như vậy, xung quanh lúc nào chả có người thích hắn vì ngoại hình.

Chỉ cần cô không tận mắt chứng kiến, thì cô vẫn có thể tin rằng tất cả đều là do người khác cố tình dụ dỗ Cố Ngôn.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi, cô đã nhìn thấy rõ ràng, không thể lừa mình dối người được nữa.

Lâm Thư Kỳ vốn là người kiêu ngạo, sao có thể chịu nổi nỗi tủi nhục như vậy, cho dù người khiến cô tổn thương là Cố Ngôn - người cô thích nhất.

Nghe Lâm Thư Kỳ hỏi, Cố Ngôn chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu, liếc cô một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play