Chưa đi được bao xa, bọn họ đã tới nơi. Đó là một cái lều nhỏ ba mặt được bao quanh bởi những bụi trúc. Lúc này trong lều đang đứng một cô gái tóc dài xõa xuống vai.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô gái mới xoay người lại nhìn về phía đám người Trầm Ngư.
Trầm Ngư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô gái kia.
Một gương mặt rất xinh đẹp, chỉ là khí thế kiêu căng trên khuôn mặt ấy quá rõ ràng, khiến vẻ đẹp ấy bị giảm đi phần nào.
Mà lúc này, cô gái kiêu ngạo ấy đang dùng giọng điệu ngạo mạn y hệt như ánh mắt của mình hỏi Trầm Ngư:
"Cô chính là Lục Trầm Ngư?"
"Nghe nói Cố Ngôn mua trà sữa riêng để mang cho cô."
"Cũng giỏi đấy chứ."
Nghe vậy, Trầm Ngư không khỏi thấy cạn lời. Không nói đến chuyện cô còn chưa nhận ly trà sữa đó, thì việc Cố Ngôn mua trà sữa hoàn toàn là quyết định của riêng hắn, chẳng liên quan gì đến cô cả. Cô đã làm gì mà "cũng giỏi" chứ?
Trầm Ngư còn ước gì Cố Ngôn cách cô càng xa càng tốt.
Cũng chính vì vậy, sự tồn tại của Lâm Thư Kỳ đối với Trầm Ngư lại là chuyện tốt.
[Ký chủ à, ngươi không tức giận à? Lâm Thư Kỳ rõ ràng đang xem thường ngươi đấy! Có muốn trả thù không? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao, ngươi sẽ báo được thù!]
Hệ thống sau một thời gian dài im lặng lại không nhịn được lên tiếng. Nhưng lần này giọng nói nó có vẻ dè dặt, như đang trốn tránh điều gì đó.
[Một kẻ đầu óc không tỉnh táo mà thôi, ta không nhỏ nhen đến mức đó.]
Trầm Ngư thản nhiên đáp lại hệ thống, rồi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thư Kỳ, nói:
"Chỉ gặp qua một lần, không quen. Em không biết vì sao anh ta lại mua trà sữa cho em, và cũng không muốn biết. Em không nhận, đã từ chối rồi, cũng không hề ý định muốn làm quen với anh ta. Mong chị hãy trông chừng người của mình cho kỹ.. Còn gì nữa không?"
Trầm Ngư nói xong, dùng ánh mắt hết sức chân thành nhìn Lâm Thư Kỳ.
Lâm Thư Kỳ bị tốc độ nói nhanh của Trầm Ngư làm cho sững người, vẻ kiêu ngạo trên mặt cũng vì thế mà giảm đi không ít.
Cô nhìn thấy rõ nét chán ghét Cố Ngôn trong ánh mắt của Trầm Ngư, lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Cô gái này.. đang ghét bỏ A Ngôn? Phải không?
Nhưng sao lại có người không thích A Ngôn được chứ?
Trong đầu Lâm Thư Kỳ rối loạn, nhất thời không thể nghĩ thông suốt được.
Nhưng không thể phủ nhận, cơn giận trong lòng cô sau khi nghe Trầm Ngư nói vậy cũng đã tan đi gần hết.
Lâm Thư Kỳ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cắn môi buông một câu dằn mặt:
"Không có thì tốt, sau này nếu để tôi thấy cô có dính dáng gì đến A Ngôn, tôi sẽ không để cô sống yên trong trường này đâu."
Trầm Ngư vui vẻ gật đầu:
"Phải, phải, chị yên tâm. Em tuyệt đối không có chút liên quan gì với anh ta đâu.. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
Câu nói nghe đầy qua loa, nhưng Lâm Thư Kỳ nghe xong lại không nhịn được đỏ mặt.
Trầm Ngư thầm cảm thán trong lòng: Cô gái này đúng là thật lòng thích tên Cố Ngôn kia. Chỉ là ánh mắt nhìn người.. thật sự quá kém.
Thấy Lâm Thư Kỳ đang đắm chìm trong tâm sự thiếu nữ của mình, Trầm Ngư dứt khoát kéo Tống Hiền xoay người rời đi.
Vì Lâm Thư Kỳ không lên tiếng, mấy cô bạn đi theo tuy không cam lòng để Trầm Ngư rời đi nhẹ nhàng như vậy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Trầm Ngư kéo Tống Hiền chạy thẳng về phía nhà ăn. May mắn là lúc này phần lớn học sinh đã ăn xong nên họ nhanh chóng lấy được cơm rồi ngồi xuống bàn.
Theo ký ức của nguyên chủ, đồ ăn ở nhà ăn này khá ngon.
Trầm Ngư gắp một miếng trong khay cơm, nếm thử xong không nhịn được khẽ gật đầu.
Tuy không có chút linh khí nào, nhưng hương vị thật sự rất tuyệt.
Vì sắp tới giờ học buổi tối, hai người ăn rất nhanh rồi vội vàng quay lại lớp học.
Khi họ vừa ngồi xuống chỗ, chuông vào lớp cũng đồng thời vang lên.
Lúc này, cậu thiếu niên ngồi bên cạnh Trầm Ngư mới có cơ hội lên tiếng:
"Cậu nói đúng, tên Cố Ngôn đó không phải người tốt. Nếu sau này hắn còn tới làm phiền, cậu cứ nói với mình."
Trầm Ngư quay đầu lại, liền thấy đôi mắt phượng của cậu thiếu niên đang chăm chú nhìn mình, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc.
Trong lòng Trầm Ngư không khỏi mềm xuống một chút, đồng thời cũng có chút tiếc nuối thay cho nguyên chủ.
Rõ ràng thiếu niên trước mắt này tốt hơn Cố Ngôn cả trăm lần, vậy mà chỉ vì Cố Ngôn là nam chính của thế giới này, nguyên chủ lại phải chia tay với Tống Hiền.
Thật là bất công.
Trầm Ngư gật đầu:
"Cậu yên tâm, trong lòng mình chỉ có việc học, không hứng thú với mấy chuyện khác."
Tống Hiền nghe vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu tập trung vào bài vở.
Chỉ là, mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như Trầm Ngư nghĩ. Cô không muốn dây dưa với Cố Ngôn, nhưng lại chẳng thể cản được việc hắn chủ động tìm đến cô.
Tối hôm đó, sau giờ tự học, Trầm Ngư vừa bước tới trước cổng ký túc xá nữ thì bất ngờ có một bóng người từ đâu đó bước ra. Trước khi cô kịp phản ứng, người ấy đã kéo cô vòng ra sau ký túc xá.
Trầm Ngư lảo đảo mấy bước, phải vịn vào tường mới đứng vững được. Cô ngẩng đầu nhìn người vừa kéo mình đi.
Gương mặt điển trai của Cố Ngôn lúc này tràn đầy vẻ lo lắng, nhìn Trầm Ngư nói:
"Trầm Ngư, anh nghe nói Lâm Thư Kỳ hôm nay tìm em gây chuyện? Em.. em không sao chứ? Xin lỗi, đều là lỗi của anh."
Hắn ấp úng nói, vẻ mặt tràn đầy áy náy.
Nghe đến đây, Trầm Ngư không khỏi nhíu mày. Cô giơ bàn tay vừa bị Cố Ngôn nắm lấy lên, dùng tay áo bên kia của bộ đồng phục lau vài cái, rồi mới ngẩng đầu lên lần nữa nhìn Cố Ngôn.
"Anh Cố, nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Cố Ngôn nhìn vẻ mặt bình thản của Trầm Ngư thì khựng lại. Hắn do dự một lúc rồi mới lên tiếng giải thích:
"Xin lỗi, anh không biết Lâm Thư Kỳ lại tới tìm em gây chuyện.."
Cùng lúc Cố Ngôn đang giải thích, hệ thống truyện ngọt trong đầu Trầm Ngư cũng lên tiếng:
[Ký chủ, ngươi thấy chưa? Nam chính quan tâm ngươi đến mức nào! Chỉ mới nghe nói Lâm Thư Kỳ gây chuyện với ngươi thôi mà đã vội vàng chạy tới hỏi han. Người con trai như vậy chẳng lẽ không đáng để ngươi rung động sao? ]
[Vừa đẹp trai, lại vừa si tình nữa.]
Trầm Ngư liếc nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt đầy soi xét, rồi bật cười khẽ trong lòng:
[Si tình? Ngươi chắc chứ? ]
Cô cũng không ngần ngại nói thẳng điều đó ra với Cố Ngôn:
"Anh Cố, nếu tôi nhớ không nhầm, thì chị Lâm Thư Kỳ là bạn gái của anh đúng không?" Trầm Ngư hơi nghi hoặc nói tiếp, "Vậy nếu giữa tôi và chị ấy thật sự có mâu thuẫn, người mà anh nên quan tâm chẳng phải là chị ấy sao?"
Vì dáng người nhỏ nhắn, nên Trầm Ngư phải ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn. Mà từ góc nhìn của Cố Ngôn, cô gái trước mắt lúc này trông lại càng ngây thơ, trong trẻo hơn bao giờ hết.
Chỉ là, những lời cô vừa nói ra lại khiến Cố Ngôn bỗng chốc cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Nhưng dù sao Cố Ngôn cũng là nam chính của thế giới này, nên rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Thư Kỳ vốn dĩ vẫn luôn như vậy.. Anh chỉ sợ cô ấy sẽ bắt nạt em thôi."
Hắn tỏ ra rất quan tâm đến Trầm Ngư, ánh mắt đầy chân thành nhìn cô. Nếu giờ phút này người đứng đây không phải là Trầm Ngư, mà là một nữ sinh khác trong trường, có lẽ đối phương đã sớm bị dáng vẻ này của Cố Ngôn làm cảm động rồi.
Nhưng đáng tiếc là, trong lòng Trầm Ngư chẳng có chút d. A. O động nào. Ngược lại, hệ thống truyện ngọt trong đầu cô thì đang xúc động đến mức khóc rống lên.
【Ký chủ ơi, người con trai thế này chẳng lẽ không tốt sao? Nam chính có tam quan rất chuẩn đó hu hu hu.. Nghe nói Lâm Thư Kỳ tìm ngươi gây chuyện, hắn đã bỏ buổi tự học để đến đây tìm ngươi! Nhưng vì ngươi đang học, nên hắn không dám làm phiền, mà một mình đứng đợi ở đây rất lâu rồi.. Ngươi làm ơn hoàn thành nhiệm vụ đi mà! 】
Nhận ra rằng ép buộc không thể khiến Trầm Ngư ngoan ngoãn nghe lời, hệ thống quyết định đổi chiến lược, chuyển sang dùng "tình yêu" để cảm hóa vị ký chủ cứng đầu này.
【Giả tạo. 】Trầm Ngư lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không có đâu, anh nghĩ nhiều rồi. Chị Thư Kỳ rất tốt, chị ấy chỉ gọi tôi lại nói vài câu thôi."
Cố Ngôn chớp chớp mắt: "Thật sao? Vậy thì tốt.. Là do anh quá hấp tấp rồi. Xin lỗi, vừa nghe nói cô ấy đến tìm em làm anh lo quá. Vừa nãy anh kéo em, có làm em đau không?"
Trầm Ngư lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với Cố Ngôn. Lúc này cô cũng chẳng còn kiên nhẫn để tiếp tục khách sáo với hắn nữa, liền nói thẳng:
"Tôi không sao.. Nhưng nếu anh còn tiếp tục làm phiền tôi như vậy, e là tôi sẽ thật sự có chuyện đấy. Là một người đã có bạn gái, tôi nghĩ anh nên giữ khoảng cách với tôi thì hơn. Dù sao anh cũng nổi tiếng trong trường như vậy, nếu bị ai đó nhìn thấy rồi đi nói với chị Thư Kỳ, thì người gặp rắc rối sẽ là tôi đấy."
Trầm Ngư không tin là Cố Ngôn lại không hiểu, việc hắn tiếp xúc với nữ sinh khác sẽ khiến Lâm Thư Kỳ phản ứng ra sao.
So với nói rằng những rắc rối Trầm Ngư gặp phải là do Lâm Thư Kỳ gây ra, thì chi bằng nói rằng nguyên nhân thật sự chính là do Cố Ngôn không nhận thức rõ thân phận đã có bạn gái của mình.
Nếu Cố Ngôn không chủ động đến làm phiền cô, thì Trầm Ngư sẽ không có bất kỳ giao thiệp nào với Lâm Thư Kỳ.
Dù sao thì một người là học sinh khối 10 lớp chọn, người còn lại là nữ sinh khối 11, học ở hai khu hoàn toàn khác nhau.
Lớp chọn vốn đã có lượng bài vở rất nặng, Trầm Ngư lấy đâu ra thời gian mà quen biết với Lâm Thư Kỳ.
Còn những nữ sinh từng bị Lâm Thư Kỳ bắt nạt trước đây, Trầm Ngư đã lật lại toàn bộ cốt truyện mà hệ thống truyện ngọt truyền cho mình.
Phần lớn là vì họ tỏ tình với Cố Ngôn nên mới bị Lâm Thư Kỳ sai người đi dằn mặt.
Còn một phần nhỏ giống như Trầm Ngư, là bị Cố Ngôn làm liên lụy.
Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân khiến Lâm Thư Kỳ đi gây chuyện với các cô gái khác chẳng phải đều là vì Cố Ngôn sao? Nếu Cố Ngôn biết giữ mình, thì liệu Lâm Thư Kỳ có cần làm ra những chuyện điên rồ như vậy?
Thông qua cuộc gặp gỡ chiều nay với Lâm Thư Kỳ, Trầm Ngư cũng nhận ra cô gái này ngoài việc quá kiêu ngạo, thì thật ra chẳng có khuyết điểm nghiêm trọng nào khác.
Còn về việc cô ta từng bắt nạt các nữ sinh khác, Trầm Ngư chỉ có thể nói cô ấy thật sự sai rồi. Nhưng đồng thời, thế giới này cũng thật nực cười. Rõ ràng là lỗi do con trai gây ra, thế mà để giữ vỏ bọc "si tình" cho hắn, lại đổ hết trách nhiệm lên đầu những cô gái khác.
Rốt cuộc, có cô gái nào lại có thể chấp nhận người khác ve vãn bạn trai mình chứ?
Nếu thật sự có thể chấp nhận được, thì hoặc là cô ấy không yêu bạn trai của mình, hoặc là giống như Trầm Ngư bây giờ, chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân có thể đạt được, chứ không quan tâm đối phương có thật lòng hay không.
【Không phải vậy đâu! 】
Cảm nhận được dòng suy nghĩ trong đầu Trầm Ngư, hệ thống truyện ngọt lập tức sốt ruột phản bác:
【Nam chính không cố tình như vậy đâu. Hắn không phải kẻ trăng hoa. Chẳng qua là vì từng bị mối tình đầu vứt bỏ, nên mới bị tổn thương sâu sắc. Vì thế mới quen hết người này tới người khác để lấp đầy vết thương lòng thôi. 】
【Nhưng thực ra hắn là người rất tốt. Sau khi ở bên nữ chính rồi thì hắn không còn mập mờ với ai khác nữa. Mấy chuyện trước đây không thể trách hắn được! 】
Trầm Ngư cạn lời.
【Đó là chuyện của hắn, chẳng liên quan gì tới ta, tới Lâm Thư Kỳ hay những cô gái khác từng bị tổn thương vì hắn cả. 】
【Hơn nữa, dù hắn có quay đầu làm lại thì thì sao chứ? Chuyện đã xảy ra thì vẫn là đã xảy ra. Những cô gái bị hắn lừa gạt, thậm chí là đánh mất trong trắng của mình, phải làm sao đây? Họ đáng bị như vậy sao? 】
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Trầm Ngư cũng đã hiểu rõ thế giới này là kiểu thế giới vừa cởi mở, lại vừa phong kiến.
Nói nó cởi mở, là vì phụ nữ ở đây không giống như phàm nhân của Thương Lan giới, không bị ràng buộc bởi "nữ đức", không bị giam cầm trong nhà, mà được phép học hành, làm việc, tự do sống cuộc đời của mình.
Nhưng nói nó phong kiến, là vì cho dù phát triển đến mức này rồi, phụ nữ vẫn còn bị áp chế nặng nề trong vấn đề giới tính.
Ở Thương Lan giới, những tu sĩ có tu vi cao, bất kể nam hay nữ, đều có thể tìm nhiều đạo lữ bầu bạn bên mình mà không ai dám dị nghị.
Nhưng ở thế giới này, khi địa vị ngang nhau, nữ giới và nam giới làm cùng một việc lại nhận được phản ứng hoàn toàn khác biệt từ xã hội.
Đối với đàn ông, người ta sẽ nói đó là chuyện bình thường, vì hắn là đàn ông. Còn khi chuyện đó xảy ra với phụ nữ, thì lập tức biến thành: "Cô là con gái mà sao lại như vậy?", "Cô đúng là không biết xấu hổ!"
Nói cụ thể hơn, chính là như nguyên chủ và Cố Ngôn. Rõ ràng đều là yêu đương giống nhau.
Cố Ngôn có thể thay bạn gái như thay áo, còn kéo hết cô này đến cô khác "ăn trái cấm", bạn bè hắn còn khoe khoang những câu ghê tởm kiểu như: "Anh Ngôn của bọn tôi đã 'lên giường' với biết bao nhiêu mỹ nữ rồi đó!"
Còn nguyên chủ thì phải giữ thân như ngọc, coi bạn trai mình như một khúc gỗ. Rồi theo cách nói của thế giới này, nguyên chủ còn phải làm "người thu dọn tàn cuộc" cho Cố Ngôn.
Chỉ một chữ "thảm" cũng không đủ để nói hết.
Còn Cố Ngôn đã hy sinh gì?
Vài câu lời ngon tiếng ngọt, hoàn toàn không bằng sự quan tâm chân thành mà Tống Hiền dành cho nguyên chủ, lại còn mang tới cho cô không biết bao nhiêu phiền phức.
Cố Ngôn bị mấy lời vừa rồi của Trầm Ngư làm tổn thương, không kìm được lại bước lên hai bước, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trước mặt.
Hắn nói: "Em.. sao có thể nhìn anh bằng ánh mắt như vậy?"
Cố Ngôn cũng chẳng biết tại sao mình lại thốt ra những lời này, nhưng hắn cứ cảm thấy mọi chuyện không nên trở thành như thế này. Trầm Ngư không nên đối xử với hắn bằng thái độ đó.
"Tôi thế nào?" Trầm Ngư hỏi lại, sự xa cách trong ánh mắt càng trở nên rõ ràng.
Cô nhìn thẳng vào Cố Ngôn, nghiêm túc nói: "Hy vọng anh đừng đến tìm tôi nữa."
Cảm giác mà Cố Ngôn đem lại cho cô, thật sự giống hệt như những kẻ rất rất lâu về trước, vào thời điểm cô vẫn còn yếu đuối, khi thể chất lô đỉnh của cô bị phát hiện, những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô với dục vọng chiếm hữu, khiến người ta buồn nôn.
Nếu Cố Ngôn còn tiếp tục dây dưa với cô nữa, có lẽ cô sẽ thật sự không nhịn được mà tiễn hắn về trời lần nữa.
Nhưng làm vậy thì quá thiệt thòi, bởi trừ việc phải khởi động lại thế giới một lần nữa, với Trầm Ngư mà nói hoàn toàn chẳng có lợi gì cả.