"Chính là như gì em thấy đó."
Giọng Cố Ngôn hết sức bình thản, như thể đang nói về một chuyện bình thường không đáng bận tâm.
Lâm Thư Kỳ trừng mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, sau đó giơ tay chỉ vào cô gái đang hoảng hốt đứng bên cạnh Cố Ngôn.
"Anh dám làm mấy chuyện không biết xấu hổ với cô ta ngay trước mặt em mà bảo là bình thường?"
Cố Ngôn bật cười khinh miệt: "Không biết xấu hổ? Trước khi quen anh, em chẳng phải đã biết anh là người thế nào rồi sao? Bây giờ làm ầm lên như vậy, em không thấy mình nực cười à? Hơn nữa, anh đã làm gì đâu?"
Những người bên cạnh Cố Ngôn cũng khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Lâm Thư Kỳ bằng ánh mắt trách móc.
Họ biết rõ Cố Ngôn vốn rất thu hút con gái, nhờ vậy họ cũng hưởng không ít lợi lộc. Như hôm nay, mấy cô em khóa dưới dáng chuẩn chân dài chẳng phải cũng vì nể mặt Cố Ngôn nên mới đồng ý ra quán bar uống với bọn họ đó sao?
Hơn nữa, Cố Ngôn cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là không bảo cô em kia nhường chỗ cho Lâm Thư Kỳ thôi mà, có gì to tát đâu? Có đáng để Lâm Thư Kỳ làm ầm ĩ lên thế này không?
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lâm Thư Kỳ, đầy trách móc, như thể cô mới là người vô lý, đanh đá.
Lòng Lâm Thư Kỳ chợt dâng lên một nỗi tủi thân. Cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra, nhìn chằm chằm Cố Ngôn, chất vấn: "Vậy gọi là không làm gì? Thế nào mới được gọi là làm gì?"
Cố Ngôn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó quay sang cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.
"Anh có thể hôn em một cái không?"
Giọng hắn ngọt như mật ong.
Cô gái kia vốn đã có tình cảm với Cố Ngôn, bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng lại áp sát như vậy thì như mất hồn, vô thức gật đầu.
Ngay sau đó, môi cô ta bất chợt cảm nhận được một cảm giác mát lạnh, hương khói thuốc thoang thoảng từ đôi môi người kia truyền sang.
Tim cô gái đập thình thịch. Bị hôn ngay trước mặt bạn gái của người mình thích, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.
Hạnh phúc vì người hôn mình là người mình thầm yêu, xấu hổ là bởi trong lòng cô vẫn còn chút lý trí, biết rõ chuyện này là sai trái.
Không khí xung quanh đột nhiên im lặng hẳn. Ngay cả những vị khách ở các bàn khác trong quán bar cũng không nhịn được mà quay sang nhìn, tò mò quan sát màn yêu hận tình thù của đám học sinh cấp ba này.
Hôn xong, Cố Ngôn quay lại nhìn Lâm Thư Kỳ, khóe môi khẽ nhếch, cười nửa miệng: "Ít nhất cũng phải như vậy mới gọi là làm gì chứ."
Đến cả mấy người thân cận như Đỗ Tiểu Thiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cố Ngôn hôm nay hình như cố tình chọc giận Lâm Thư Kỳ.
Lâm Thư Kỳ lúc này đờ đẫn nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt tổn thương đến mức Đỗ Tiểu Thiên cũng không đành lòng.
Cậu ta vội lên tiếng giảng hòa: "Lâm Thư Kỳ, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu cũng biết tính cách anh Ngôn rồi mà. Vừa nãy bị cậu làm mất mặt nên mới giận, cậu xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà."
Cậu nói rất tự nhiên, vì hai tháng nay kể từ khi Lâm Thư Kỳ và Cố Ngôn yêu nhau, mỗi lần hai người cãi nhau thì người chủ động nhận sai luôn là Lâm Thư Kỳ.
Nên lần này, cậu ta cũng nghĩ sẽ giống như trước. Dù sao thì cũng là Lâm Thư Kỳ đá lật bàn trước, Cố Ngôn mới phản ứng như vậy.
Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ liếc nhìn Đỗ Tiểu Thiên, ánh mắt đầy ngạc nhiên: "Tôi xin lỗi?"
Phản ứng của cô hoàn toàn ngoài dự đoán của Đỗ Tiểu Thiên. Thường thì lúc này, cô đã chủ động bước đến xin lỗi Cố Ngôn rồi.
Đỗ Tiểu Thiên hơi do dự, nhưng cuối cùng ký ức về sự nuông chiều của Lâm Thư Kỳ dành cho Cố Ngôn lại thắng thế, cậu ta tiếp tục: "Chỉ là hôn một cái thôi mà, mọi người ra ngoài chơi vui là chính, cậu cũng biết tính anh Ngôn rồi. Cần gì phải làm lớn chuyện thế?"
"Chuyện nhỏ? Anh ấy là bạn trai tôi, không phải của người khác, anh ấy dựa vào cái gì mà đi hôn con khốn kia?"
Giọng Lâm Thư Kỳ bắt đầu lớn hơn, khiến những người xung quanh chú ý. Ánh mắt mà đám khách trong quán bar nhìn sang lúc này đã đầy vẻ hóng hớt.
Bị nhìn chằm chằm, Đỗ Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy mất mặt, sắc mặt cũng tối sầm lại: "Vậy cậu còn định làm ầm lên đến mức nào nữa? Muốn anh Ngôn chia tay với cậu à?"
Cậu ta biết Lâm Thư Kỳ sẽ không nỡ. Dù sao cô cũng mất hai tháng theo đuổi mới có được Cố Ngôn.
Mà đúng thật, giờ phút này Lâm Thư Kỳ cũng không thể nói ra được hai chữ "chia tay".
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Với tính cách trước kia, gặp phải người khiến mình mất mặt như Cố Ngôn, cô chắc chắn sẽ tìm người đánh cho hắn một trận để hả giận.
Nhưng đối với Cố Ngôn, cô lại không thể làm thế được.
Lâm Thư Kỳ thấy tủi thân. Cô không hiểu vì sao Cố Ngôn lại đối xử với cô như vậy. Rõ ràng mấy ngày trước họ còn rất hòa hợp với nhau mà.
Cô biết Cố Ngôn là người lăng nhăng, cô cũng không quan tâm hắn từng quen bao nhiêu người. Nhưng giờ hắn là bạn trai cô rồi, tại sao vẫn còn muốn làm những chuyện như vậy để chọc giận cô?
Lâm Thư Kỳ quay người chạy ra khỏi quán bar, nhưng khi vừa đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại, yêu cầu cô bồi thường thiệt hại do hành động đá đổ bàn lúc nãy gây ra.
Cô đứng ở cửa quán, cắn môi, rút ra từ ví một xấp tiền đỏ rồi ném vào người bảo vệ. Sau khi đối phương tránh đường, cô lập tức chạy ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe.
Trong quán bar, Đỗ Tiểu Thiên đứng giữa đống bừa bộn, nhìn theo cảnh đó mà không biết phải làm sao. Lần này, cơn giận của Lâm Thư Kỳ vượt xa những gì cậu ta tưởng tượng.
Cậu ta quay sang đề nghị với Cố Ngôn: "Anh Ngôn, hay là anh đuổi theo dỗ cô ấy đi?"
Ngoài việc hơi kiêu ngạo và hay xem thường người khác, bình thường Lâm Thư Kỳ đối với đám bạn của Cố Ngôn cũng rất tốt.
Mời ăn, mời hút thuốc, mời uống rượu.. gần như đã thành chuyện thường ngày. Vậy nên thật lòng mà nói, Đỗ Tiểu Thiên cũng không muốn Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ chia tay.
Cố Ngôn nhếch môi, không nói gì, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm vì cô đã rời đi.
Hắn thờ ơ nghĩ: Nếu cô chủ động đòi chia tay thì càng tốt. Dù sao, nếu không phải vì cô đi kiếm chuyện với cô bé khóa dưới, thì em ấy đâu đến mức đối xử với hắn như vậy?
Những người khác thấy thái độ của Cố Ngôn như vậy thì cũng hiểu hắn không định bận tâm thêm nữa, liền không ai nhắc lại chuyện này, gọi nhân viên quầy bar đến đổi sang một bàn khác.
Cô gái vừa bị Cố Ngôn hôn mặt vẫn còn đỏ bừng, vẫn muốn ngồi cạnh hắn như ban nãy. Nhưng chàng trai vừa hôn cô ta xong giờ lại lạnh nhạt liếc cô ta một cái, rồi chỉ tay đuổi cô ta sang chiếc ghế sofa đối diện.
Vị trí bên cạnh Cố Ngôn được Đỗ Tiểu Thiên thay vào.
Cô gái có hơi tủi thân, nhưng tình cảm dành cho Cố Ngôn lấn át hết nên chẳng dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ hắn chỉ.
Cùng lúc đó, Lâm Thư Kỳ vừa chạy khỏi quán bar mà không biết nên đi đâu lại vô tình đ. Â. M sầm vào một người khác.
Cả hai cùng kinh hãi kêu lên một tiếng, rồi ngã nhào xuống đất.
"Mắt mũi mày để đâu rồi hả?" Lâm Thư Kỳ ngồi phịch dưới đất, cơn đau nhói từ mông truyền đến khiến cô không nhịn được mà trút giận lên người vừa đụng vào mình.
Dù rằng thật ra, chính cô mới là nguyên nhân chính gây ra vụ va chạm này.
"Nhưng chị.. rõ ràng là chị không nhìn đường rồi đ. Â. M vào em mà." Một giọng nói đầy ấm ức vang lên từ đối diện.
Lâm Thư Kỳ giận dữ ngẩng đầu nhìn lên, rồi sững sờ.
Trước mắt Lâm Thư Kỳ là con bé lớp 10 mà mấy hôm trước cô vừa bắt nạt. Con bé đó đang đứng đối diện, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.
Thấy Trầm Ngư, vốn đang bị tình huống bất ngờ làm phân tâm, Lâm Thư Kỳ lập tức lại nhớ đến Cố Ngôn.
Cô khẽ bĩu môi, trong lòng vô cùng ấm ức. Nghĩ đến việc từ khi con bé này xuất hiện, Cố Ngôn mới bắt đầu đối xử với mình như vậy, Lâm Thư Kỳ càng thêm chán ghét Trầm Ngư.
Dù sau đó có nghe người khác nói con bé này vốn chẳng ưa gì Cố Ngôn, cũng không thích hắn quấy rầy mình, nhưng trong mắt Lâm Thư Kỳ, đó chỉ là cái cớ. Trên đời này làm gì có ai không thích A Ngôn chứ?
Chẳng qua con bé này thông minh hơn người khác, biết sợ cô mà thôi.
"Tránh ra." Lâm Thư Kỳ vung tay đẩy Trầm Ngư một cái làm cô ngã ngửa ra sau.
Mắt cô lập tức rơm rớm vài giọt nước long lanh, vẻ mặt vô cùng tủi thân nhìn Lâm Thư Kỳ.
"Chị, sao chị lại đẩy em? Đau lắm đó.."
Giọng cô gái mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào, vừa vang lên đã khiến người ta cảm thấy sắp tan chảy.
Lâm Thư Kỳ cũng bị âm thanh đó làm nhất thời quên cả tức giận.
Lâm Thư Kỳ lúng túng nhìn cô gái trước mặt, giọng nói cũng yếu đi vài phần: "Tôi có dùng sức đâu mà.."
"Nhưng tay em bị trầy rồi, mắt cá chân cũng trẹo mất.. Hức.. Chị dữ với em vậy làm gì, em có làm gì sai đâu."
Một bàn tay trắng mịn đưa ra trước mặt Lâm Thư Kỳ. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cô thấy rõ mấy vết trầy đỏ ửng nổi bật trên da.
Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy gương mặt xinh đẹp như búp bê của Trầm Ngư cũng đang đầy nước mắt vì đau đớn.
Đôi mắt đào hoa long lanh kia đang chăm chú nhìn vào cô, như thể đang đợi một lời giải thích.
Lâm Thư Kỳ bỗng nghẹn lời, ánh mắt cô giờ đây dính chặt vào gương mặt xinh đẹp kia.
[Không được! Ký chủ không được dùng mị thuật với nữ phụ độc ác! Ngươi đang định làm gì vậy? Không thể, tuyệt đối không thể!]
Hệ thống truyện ngọt hét ầm lên trong đầu Trầm Ngư, cố gắng ngăn cản hành động của cô.
Nhưng giờ đây linh lực của Trầm Ngư đã khôi phục, thứ hệ thống có thể làm cũng chỉ là gào thét bất lực mà thôi.
[Đây làm gì xứng gọi là mị thuật. Chỉ là phô bày ra vẻ đẹp của cơ thể này mà thôi.] Trầm Ngư thản nhiên đáp.
Đây vốn là sở trường lớn nhất của cô: Khai thác triệt để vẻ đẹp của bản thân.
Rồi cô tiếp tục nhìn thẳng vào cô nàng kiêu ngạo đang đứng ngây người trước mặt.
"Chị, chị có thể đưa em đến bệnh viện được không?" Giọng cô mềm mại như nhung.
Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ mới sực tỉnh, vội vàng đứng bật dậy khỏi mặt đất, mắt vẫn không rời khỏi cô gái trước mặt.
"Được.. cũng được. Dù sao là tôi đẩy em, tôi sẽ có trách nhiệm đến cùng."
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thư Kỳ cảm thấy tinh thần trách nhiệm trong mình mạnh mẽ như vậy.
Cô chủ động bước tới đỡ Trầm Ngư dậy. Cánh tay mát lạnh của Trầm Ngư chạm vào tay cô, khiến cô cảm giác như hồn bay phách lạc.
Lâm Thư Kỳ thấy rất kỳ lạ. Sao lần trước gặp nhau cô không nhận ra Trầm Ngư đẹp đến vậy?
Nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì nữa mà nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, rồi đưa Trầm Ngư đến bệnh viện xử lý vết thương.
Những vết thương nhỏ thế này với Trầm Ngư thật sự chẳng đáng gì. Chỉ cần vận dụng một chút linh lực là có thể hồi phục ngay lập tức.
Nhưng để diễn cho tròn vai, lúc bác sĩ nắn lại khớp cổ chân cho cô, Trầm Ngư vẫn đau đến rơi nước mắt.
Sau đó, cô lập tức kìm nén nước mắt, cố tỏ ra kiên cường dù đau thấu trời xanh.
Trầm Ngư ở Thương Lan Giới có thể bắt cá bốn tay suốt bao nhiêu năm mà vẫn qua mặt được mấy đại nhân vật. Bí quyết chính là gương mặt có thể gọi là "họa thuỷ", cùng với diễn xuất đỉnh cao của mình.
Hôm nay, sau khi biết giữa cô ấy và Cố Ngôn xảy ra mâu thuẫn, cô cố ý đứng chờ Lâm Thư Kỳ trên con đường cô ấy nhất định phải đi qua, chính là vì muốn tiếp cận Lâm Thư Kỳ.
Cô gái này không phải là người tốt. Nhưng nếu nguyên chủ là "người gánh hậu quả" cho Cố Ngôn trong nguyên tác, thì Lâm Thư Kỳ chính là "vật hi sinh hoàn hảo" cho anh ta.
Những chuyện xấu xa mà Cố Ngôn làm, phần lớn cuối cùng đều đổ hết lên đầu Lâm Thư Kỳ.
Mấy ngày qua, Trầm Ngư cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Giết Cố Ngôn vẫn không thể rời khỏi thế giới này, vậy thì cô phải tính tới cách khác. Mà Lâm Thư Kỳ chính là một mục tiêu lý tưởng.
[Ngươi định làm gì vậy? ] Hệ thống truyện ngọt cảnh giác hỏi.
Trầm Ngư không thèm để ý đến nó, vẫn yếu ớt dựa vào người Lâm Thư Kỳ, chờ bác sĩ xử lý xong vết thương trên người mình.
Còn Lâm Thư Kỳ thì vì tình huống đột ngột khiến đầu óc rối bời, nhất thời cũng chẳng kịp suy nghĩ vì sao Trầm Ngư lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Hôm nay là thứ Bảy nên đám người Cố Ngôn mới có thời gian tụ tập ở quán bar. Lâm Thư Kỳ thì nghe mấy chị em thân thiết nói nhìn thấy Cố Ngôn dẫn theo mấy cô gái vào bar, nên mới đến đây vào cuối tuần.
Cô đỡ Trầm Ngư tập tễnh đi ra khỏi bệnh viện, sau đó lại vẫy xe muốn đưa Trầm Ngư về nhà.
"Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về." Lên xe xong, Lâm Thư Kỳ quay đầu hỏi cô gái đang ngồi cạnh mình.
Trầm Ngư liền đọc ra địa chỉ nơi nguyên chủ từng sống. Chiếc taxi cũng nhanh chóng đưa cả hai đến nơi.
Lâm Thư Kỳ dìu Trầm Ngư xuống xe. Muốn đến được khu chung cư nguyên chủ ở phải đi qua một quảng trường rất rộng.
"Tôi đưa em vào trong nhé."
Vì taxi không thể chạy vào bên trong, nên sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Thư Kỳ cảm thấy vẫn nên tự mình đưa Trầm Ngư về tận nơi thì tốt hơn.
Dù sao cũng là tại cô mà Trầm Ngư bị thương, nên cô muốn chịu trách nhiệm cho đến cùng.
Lâm Thư Kỳ âm thầm tự tìm lý do cho những hành động có phần khác thường của mình hôm nay.
Trầm Ngư nghe vậy, liền cong mắt mỉm cười: "Không cần đâu chị. Chị đưa em đến cái ghế dài bên kia ngồi nghỉ một lát là được rồi, sẽ có người xuống đón em mà.. Ngược lại, em lại thấy lo cho chị hơn đó. Trời cũng khuya rồi, chị lại một mình khóc lóc chạy ra ngoài như vậy, có chuyện gì không vui à? Hay chị kể cho em nghe thử xem, biết đâu em giúp được chị thì sao?"
Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ có chút do dự, nhưng ánh mắt tin tưởng mà Trầm Ngư nhìn cô lại khiến cô cuối cùng quyết định dìu Trầm Ngư ngồi xuống chiếc ghế dài ở rìa quảng trường.
"Chị kể đi ạ?" Trầm Ngư ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lâm Thư Kỳ, ánh mắt đầy chân thành.
Lâm Thư Kỳ hơi bối rối, nhưng cũng bắt đầu kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Trầm Ngư nghe.