[Nhiệm vụ đơn giản lắm. Ký chủ chỉ cần dựa theo cốt truyện mà sắm vai nữ chính, cùng nam chính nói chuyện yêu đương, hưởng thụ sự nuông chiều của nam chính là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi á.

Nam chính vô cùng đẹp trai, hết sức chung tình, ký chủ tuyệt đối không bị thiệt thòi đâu.

Chỉ cần ký chủ nghe lời, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đây giao phó, hệ thống nhất định sẽ giúp ký chủ sống lại nha.]

Hiện đang là tiết sinh hoạt thứ ba buổi chiều của trường trung học top 1 Thanh Thành.

Các học sinh bị áp lực học tập đè ép cả ngày ùa ra khỏi phòng học, tới sân tập thể dục thư giãn một chút.

Cách đó không xa, một thiếu nữ mặc đồng phục lặng lẽ ngồi trên băng ghế đá, ánh mắt dõi theo cậu thiếu niên đang chạy tới chạy lui trong sân chơi.

Đó là một cô gái mang vẻ đẹp hết sức trong sáng với mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa buông thõng sau lưng, lông mày mảnh và cong như lá liễu, trong veo như sương mai.

Đôi mắt lại là kiểu mắt đào hoa vô cùng quyến rũ, sóng mắt long lanh, mỗi khi nhìn vào khiến người ta cảm thấy trong đôi mắt ấy chỉ có duy nhất một mình họ.

Ít nhất đó là điều mà mấy thiếu niên đang chơi bóng rổ trong sân nghĩ. Họ xô đẩy nhau, bí mật ra hiệu cho bạn bè có một cô gái đang ngồi trên sân quan sát bọn họ, sau đó càng cố gắng thể hiện hơn nữa.

[Ký chủ, nam chính đang nhìn ngươi kìa. Lát nữa hắn nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ký chủ nhớ phải biểu hiện cho tốt nha, làm nam chính sớm ngày yêu ngươi nhé.]

Giọng nói ồn ào lại vang lên trong đầu Trầm Ngư, khiến cô cau mày khó chịu. Cô dời tầm mắt khỏi sân bóng rổ, nhìn xuống đôi tay đang đặt trên đầu gối của mình.

Ngón tay trắng nõn, thon dài, đốt ngón tay có chút phớt hồng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, tròn trịa.

Một đôi tay rất đẹp nhưng không hề thuộc về cô. Ngón tay cô cũng thon dài nhưng móng tay luôn được nhuộm sắc đỏ mà cô yêu nhất.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trầm Ngư trầm xuống vài phần, khóe môi cũng khẽ cong xuống đầy khó chịu..

Cô một lần nữa nghĩ thầm trong đầu, yêu cầu thứ đã đưa cô đến đây trả cô trở về nhà.

Cô không muốn ở lại nơi kỳ quái này, cũng không muốn hoàn thành những nhiệm vụ khó hiểu kia.

Hệ thống im lặng trong chốc lát rồi nhấn mạnh.

[Ký chủ, ngươi đã chết rồi. Chỉ khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống mới có thể giúp ngươi phục sinh. Chẳng lẽ ký chủ không muốn sống lại sao? ]

Chẳng ngờ Trầm Ngư nghe mấy lời này, lửa giận càng cháy dữ dội hơn.

[Ta cần ngươi giúp ta phục sinh hay sao? Chuyện đó không cần ngươi nhúng tay vào, chỉ cần đưa ta trở về thôi, sẽ tự có người hồi sinh ta.]

Chỉ cần quay lại Thương Lan giới, mấy đạo lữ của cô sẽ tự tìm trăm phương ngàn kế khôi phục thân thể cho cô.

Trầm Ngư vô cùng chắc chắn điều này. Mặc dù trước đó chuyện cô một chân đạp bốn thuyền bại lộ, bị sóng xung kích từ trận chiến của bốn người kia liên lụy mà tử vong.

Có lẽ cảm nhận được thái độ cứng rắn của Trầm Ngư, khi hệ thống nhắc lại, giọng điệu đã không còn mềm mỏng như trước, mà mang theo ý uy h. I. Ế. P vô cùng mãnh liệt.

[Không hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ bị xóa bỏ.]

[Ngươi đang uy hiếp ta? ]

[Không, chỉ thân thiện nhắc nhở mà thôi.]

[Ha!] Trầm Ngư không khỏi cười lạnh một tiếng.

Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân, cũng chính là nam chính theo lời của hệ thống này đã nói.

Lại hồi tưởng cốt truyện của thế giới này mà hệ thống đã gửi cho cô trước đó, ánh mắt không nhịn được lộ ra vài phần chán ghét.

[Thật xin lỗi, ta từ chối. Ta sợ dơ.]

Trong kịch bản của hệ thống, nữ chính cũng chính là chủ nhân của thân thể hiện tại cô đang dùng tên là Lục Trầm Ngư, còn nam chính là nam sinh đang chơi trên sân kia - Cố Ngôn.

Nguyên chủ là học sinh lớp 10 của trường trung học số một thành phố Thanh Thành, Cố Ngôn là đàn anh lớp 11.

Nguyên chủ xinh đẹp lại nhút nhát, là kiểu nữ sinh dịu dàng dễ thương tiêu chuẩn. Còn Cố Ngôn lại là đầu gấu, ỷ trong nhà có tiền, hoành hành ngang ngược, là kẻ cả trường không ai dám chọc vào.

Trong một dịp tình cờ, Cố Ngôn trúng tiếng sét ái tình với Lục Trầm Ngư, bắt đầu theo đuổi ráo riết. Cuối cùng, hai người vượt qua vô vàn sóng gió, ngọt ngào đến bên nhau.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, đây dường như là một chuyện tình trai tài gái sắc rất hay ho.

Thế nhưng trên thực tế, nam chính Cố Ngôn là một tên ăn chơi già đời, từ khi mới lên cấp 2 đã bắt đầu cặp bồ cặp bịch với rất nhiều cô gái. Đã vậy, khi Cố Ngôn bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, lịch sử tình trường này còn được đám anh em chí cốt của nam chính dùng để thuyết phục Lục Trầm Ngư đồng ý.

"Anh Ngôn nhà tụi tui đổi bạn gái như thay áo, đây là lần đầu tiên nghiêm túc với một cô gái như vậy. Lục Trầm Ngư, đừng có làm anh ấy đau lòng."

"Cô biết anh Ngôn thích cô mới dám đối xử với anh ấy như vậy."

"Lục Trầm Ngư, đồng ý đi. Anh Ngôn thật sự rất yêu cô, đừng phụ lòng anh ấy."

Trầm Ngư không biết hệ thống nghĩ thế nào nhưng cô thật không tài nào chấp nhận được loại người như Cố Ngôn - chưa thành niên đã dụ dỗ không ít thiếu nữ lên giường.

Loại người như thế, dù có đẹp trai đến đâu, si tình đến mấy thì có ý nghĩa gì chứ?

"Tình cảm sâu đậm" mà hắn dành cho nguyên chủ chỉ làm Trầm Ngư thấy ghê tởm hơn. Vì để thể hiện tấm chân tình của mình, những cô gái từng yêu đương với hắn đều biến thành "chơi cho vui", "tự mình bám dính lấy" trong miệng hắn và người xung quanh.

Hệ thống nghe vậy trầm ngâm trong chốc lát. Dường như nó hiểu được nguyên nhân Trầm Ngư bài xích nhiệm vụ này rồi. Nó bèn giải thích.

[Không đâu. Hắn là nam chính của thế giới này, sao mà bẩn được? Hơn nữa, những cô gái trao thân cho nam chính đều là xử nữ. Nam chính tuyệt đối không nhiễm bệnh đâu mà.]

[Đàn ông mà, trước kia từng lên giường với dăm ba người chẳng phải hết sức bình thường sao? Sau khi ngươi và Cố Ngôn ở bên nhau, hắn đối với ngươi chung thủy một lòng, không để bất kỳ ai chen vào giữa hai người.]

[Bình thường? Vậy còn Lục Trầm Ngư? Sao đến lượt nguyên chủ thì chuyện này lại thành không bình thường rồi? ]

Trầm Ngư nghe hệ thống giải thích xong lại không nhịn được phải bật cười.

Cô nhớ đến thiết lập nhân vật của thân thể này.

Một cô gái mười sáu tuổi, có một thanh mai trúc mã quen nhau từ thuở tóc để chỏm. Họ bắt đầu hẹn hò từ thời cấp 2, đến nay đã hai năm, lại chia tay trong hòa bình trước khi Trầm Ngư tới thế giới này không lâu.

Thiếu niên thiếu nữ đang tuổi tò mò yêu nhau hai năm nhưng ngoại trừ nắm tay thì chưa từng có bất kỳ hành động vượt ngoài khuôn phép. Nụ hôn đầu của nguyên chủ vẫn còn nguyên vẹn.

Đến tận khi gặp nam chính Cố Ngôn, cô mới trao nụ hôn đầu cho hắn. Cuối cùng, vào đêm sinh nhật mười tám tuổi của mình, Lục Trầm Ngư hoàn toàn trao thân cho hắn.

Hệ thống im lặng một lúc rồi giải thích: [Nguyên chủ là một cô bé vô cùng đơn thuần, chuyện này cũng hợp lý mà.]

[Phải không đó? ] Trầm Ngư khinh khỉnh: [Đúng là tiêu chuẩn kép mà. Còn có một chuyện ngươi hiểu sai rồi. Ta không hề cảm thấy mấy cô gái ăn vụng trái cấm với Cố Ngôn có tội lỗi gì cả, cũng không chê họ bẩn. Nam nữ * hợp, đôi bên tình nguyện là chuyện thường.

Người ta khinh thường chỉ có mình Cố Ngôn. Kẻ dơ bẩn là hắn chứ không phải bất kỳ ai khác.]

Mặc kệ hệ thống ca tụng nam chính si tình như thế nào đi chăng nữa, trong mắt Trầm Ngư, Cố Ngôn là một kẻ bạc tình bạc nghĩa, một dạ hai lòng.

Nhất là khi nhớ đến trong cốt truyện, thời điểm Cố Ngôn theo đuổi nguyên chủ, hắn vẫn còn một người bạn gái danh chính ngôn thuận.

Tuy cốt truyện cố tẩy trắng giúp nam chính, nói cô gái kia tự mình đeo bám, chủ động theo đuổi Cố Ngôn, hắn phiền không chịu nổi mới miễn cưỡng chấp nhận lời tỏ tình của đối phương, từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thích cô ta.

Trầm Ngư chỉ cảm thấy tên Cố Ngôn này đúng là dối trá đến cùng cực. Một câu "tôi không thích cô" hoặc dứt khoát từ chối khó nói đến vậy sao?

Cô gái ấy chẳng phải chỉ là dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình thôi sao? Cô ấy cũng đâu có kề d. A. O vào cổ Cố Ngôn, bắt hắn không đồng ý thì phải chết!

[Ký chủ ở Thương Lan giới chẳng phải cũng một chân đạp bốn thuyền đó sao? Có tận bốn đạo lữ? Ký chủ với nam chính cũng có khác gì nhau đâu mà? ]

Sau một hồi im lặng, hệ thống lôi chuyện trong quá khứ của Trầm Ngư ra, muốn dùng những việc đó thuyết phục cô.

Tại thế giới của mình, Trầm Ngư hẹn hò cùng lúc bốn người đạo lữ. Mà nguyên nhân sở dĩ cô không may qua đời rồi bị đưa đến thế giới này cũng chính là vì chuyện cô hai tay bắt bốn cá bị bại lộ.

Bốn người đạo lữ của Trầm Ngư biết được sự tồn tại của nhau, ai cũng tin chắc rằng mình mới là người quan trọng nhất trong lòng cô. Thế là bốn vị tu sĩ tu vi cao thâm kéo nhau đến biển Thương Lan quyết đấu. Không ngờ trận chiến này kinh động đến đại yêu quái Độ Kiếp kỳ dưới đáy biển.

Yêu thú kia lao lên mặt biển, tạo thành cột sóng cao chạm trời. Trầm Ngư xui xẻo đứng ngay vị trí yêu thú xuất hiện, bị uy áp mà đối phương không kìm chế được trong cơn giận dữ trực tiếp đánh chết.

Hệ thống chính là thừa dịp thân xác Trầm Ngư vừa bị hủy, linh hồn còn yếu ớt mà đưa cô đến thế giới này.

Trầm Ngư cảm thấy chuyện mình chân đạp bốn thuyền không có gì phải che giấu, dù sao thì đó vốn là sự thật.

Thế nhưng, cô cũng không thấy mình và Cố Ngôn là cùng loại người.

Ít nhất, ngay từ đầu, mục tiêu của cô đều hết sức rõ ràng. Cô vì phi thăng mới ở bên bốn người kia. Bọn họ si mê sắc đẹp của cô, còn cô thì cần bọn họ dùng tu vi cường đại cung cấp tài nguyên cho mình tu luyện.

Gọi là "đạo lữ" thật ra không khác gì "ăn bánh trả tiền". Chẳng qua cô "bán bánh" cho nhiều khách chứ không bán độc quyền mà thôi.

Giang sơn tươi đẹp, người đời đa tình, từ xưa mỹ nhân luôn sánh vai anh hùng. Trầm Ngư chính là mỹ nhân mà người người thèm muốn. Cô từ một phế vật Ngũ linh căn, tu luyện đến Hợp Thể kỳ, nỗ lực và trả giá đều vượt xa những kẻ khác.

Nếu đem so với Cố Ngôn, ít ra cô tự biết mình không phải người tốt. Cô sẽ không bao giờ giống như hắn, đổ hết tội lỗi lên đầu kẻ khác, sau đó đắp nặn lên hình tượng "chung tình" không chút hôi tanh mùi bùn.

Đó thật sự gọi là chung tình sao?

Không cảm thấy nực cười à?

Trầm Ngư không tiếp tục để ý thứ kỳ quái trong đầu mình.

Cô tìm trong túi, lấy ra một con d. A. O rọc giấy nhỏ. Đây là thứ cô tiện tay bỏ vào túi khi tỉnh lại ở nơi mà hệ thống kia gọi là lớp học.

Cầm d. A. O trên tay, cô đứng dậy, đi về phía nhóm thiếu niên đang vừa chơi bóng rổ vừa len lén liếc nhìn mình, bước thẳng đến trước mặt kẻ gọi là nam chính của thế giới này.

"Bạn học này.."

Nam sinh điển trai thấy cô gái mình đã để ý nãy giờ đang tiến về phía mình, không khỏi vui mừng mà lên tiếng. Thế nhưng hắn còn chưa nói dứt câu, cô gái trước mặt hắn đã nâng tay lên, xẹt một đường ngang cổ hắn.

Dao rọc giấy trong tay cô phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo vào đáy mắt thiếu niên, ngay sau đó..

Dòng m. Á. U đỏ tươi b. Ắ. N ra từ cổ hắn.

Biểu cảm mừng rỡ chưa kịp rút khỏi gương mặt, lời còn dang dở rốt cuộc không cách nào nói ra được nữa.

"A! Giết người!"

"Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!"

"A.. Có kẻ giết người!"

Sau vài giây yên lặng vì sự cố đột ngột kia, những tiếng thét chói tai lập tức vang lên.

Máu tươi từ cổ nam chính b. Ắ. N tung tóe khắp mặt mũi Trầm Ngư. Cô gái xinh đẹp ấy giữa vũng m. Á. U lại khẽ nhếch môi cười, nụ cười có chút tàn nhẫn.

[Ngươi xóa bỏ thử ta xem nào.] Cô nói với thứ đang tồn tại trong linh hồn mình.

Nhân viên bảo vệ và giáo viên ở gần đó nhanh chóng chạy tới, khống chế thiếu nữ còn cầm hung khí trong tay.

Giữa lúc tất cả đang bối rối, thiếu niên bị cắt ngang yết hầu nằm trong vũng m. Á. U cứ thế trút hơi thở cuối cùng.

[Uy h. I. Ế. P ta? Ngươi cũng xứng? ]

Trầm Ngư cười to thành tiếng. Rõ ràng là một cô gái dịu dàng, mềm mại, sau khi linh hồn bị thay đổi, nụ cười lúc này đậm vẻ lả lơi, quyến rũ.

Dù cho thiếu nữ vừa ra tay giết người, dù cho hung khí dính đầy máu tươi trong tay cô vừa bị đoạt lấy, đám đông vây quanh vẫn không kiềm được bị mê hoặc.

[Nam chính tử vong, nhiệm vụ thất bại, thế giới khởi động lại.]

Nương theo tiếng cười của Trầm Ngư, đám đông hỗn loạn xung quanh nàng bỗng nhiên như bị ấn nút "tạm dừng". Những chú chim trên bầu trời lúc này cũng bất động giữa không trung.

Thời gian đóng băng ở khoảnh khắc này, rồi bắt đầu quay ngược lại với tốc độ chóng mặt.

Bảo vệ và giáo viên với vẻ mặt hoảng hốt lùi về vị trí ban đầu của mình.

Máu tươi nhiễm đỏ quần áo của Trầm Ngư cũng tách khỏi bộ đồng phục xanh trắng của cô một cách đầy phi lý, sau đó trở về cổ của thiếu niên vừa bị cô giết chết.

Đám đông tụ tập xung quanh cũng lui về vị trí cũ.

Đôi đồng tử đã mất đi tiêu cự của thiếu niên nằm trên mặt đất cũng trở về trạng thái sinh động như trước.

Trước mắt Trầm Ngư tối sầm đi rồi sáng bừng trở lại.

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên người cô. Trên sân bóng, nhóm nam sinh trẻ trung, năng động đang chạy nhảy, giành nhau quả bóng rổ.

Bọn họ vừa chơi vừa lén liếc nhìn cô gái đang ngồi trên băng ghế đá gần đó rồi hỏi bạn học bên cạnh xem có ai biết cô gái kia là ai không.

Trầm Ngư lặng lẽ dời tầm mắt khỏi thiếu niên đang nhảy nhót tưng bừng trên sân, nhìn xuống người mình.

[Không phải bảo muốn xóa bỏ ta sao? Ta còn sống nhăn răng đây mà nhỉ? ]

Cô thầm dùng giọng điệu chế giễu hỏi hệ thống.

Hệ thống truyện ngọt có chút bất đắc dĩ, cố khuyên bảo: [Ký chủ, ngươi làm vậy thì bản thân ngươi cũng có được lợi gì đâu chứ.]

[Ít nhất ta cũng không cần đi tán tỉnh tên nam chính chó má kia. Hắn còn chưa xứng để ta phải lãng phí thời gian của mình.]

Trầm Ngư mãi mãi sẽ chỉ vì thực lực của mình mà thỏa hiệp. Trước đây cô hao tâm tốn sức lấy lòng mấy đạo lữ kia là vì bọn họ có thể cho cô lợi ích, giúp cô tăng cường tu vi.

Còn bây giờ? Hệ thống muốn cô đi tán tỉnh người nhưng chẳng thể đem lại cho cô bất kỳ lợi ích thực tế nào, chỉ lùa cô vào cái bẫy gọi là "chỉ có nghe theo hệ thống thì cô mới có thể sống sót."

Nếu không phải vì cái hệ thống này, bây giờ cô đã sớm được phục sinh rồi.

Đối với người tu tiên, thân thể bị hủy không đồng nghĩa với tử vong.

Trầm Ngư có chút tò mò: [Ngươi nói xem, nếu ta lại giết hắn thêm lần nữa, ngươi còn có thể khởi động lại thời gian không? ]

Thân thể này tuy rằng ra gió là bay nhưng sức lực để giết một người phàm thì vẫn đủ. Huống hồ Trầm Ngư còn có kỹ năng tích lũy suốt bao năm tu luyện..

Trầm Ngư rất tự tin, cho dù có khởi động lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn có thể giết chết tên nam chính trong miệng hệ thống - kẻ khiến cô ghê tởm đến cùng cực.

Hệ thống bị những lời đe dọa của Trầm Ngư làm cho á khẩu, một lúc lâu mới lên tiếng được:

[Ký chủ, nếu ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì chỉ có thể vĩnh viễn bị mắc kẹt trong thế giới này, không thể rời đi. Cho đến khi năng lượng của linh hồn ngươi cạn kiệt rồi hoàn toàn tan biến.

Thế nên, chỉ có nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ, ngươi mới có thể thoát khỏi vận mệnh này. Cũng có gì khó khăn đâu, phải không? Dù sao trong thế giới của mình, kỷ chủ cũng từng có không chỉ một người đàn ông mà.]

Trầm Ngư nghe vậy nhướng mày: [Ta đã nói rồi, hắn quá dơ. Hơn nữa, ngươi bỏ sót một điều. Cho dù ta có hai tay bắt bốn cá thì đó cũng là ta cam tâm tình nguyện. Ta muốn thì ta bắt, nhưng cá mà ta muốn bắt tuyệt đối không phải kẻ mà ngươi gọi là nam chính kia.]

Mỹ nhân phối với anh hùng. Nếu hắn không phải anh hùng, sao có thể xứng có được trái tim mỹ nhân?

Chẳng lẽ chỉ vì hắn là đàn ông? Đúng là nực cười.

Hệ thống thật không biết nên đối phó với ký chủ cứng đầu này như thế nào nữa, trong giọng nói máy móc đã lộ ra vài phần mệt mỏi.

[Chẳng lẽ ký chủ tình nguyện ở lại thế giới này mãi mãi? Nếu ngươi thật ghét nam chính đến vậy, thôi thì cứ coi như đang diễn kịch đi. Chỉ cần ngươi diễn xong vở kịch này, ta sẽ xem như ngươi qua ải. Nha? ]

Trầm Ngư nhếch mép: [Thật xin lỗi, ta từ chối. Ta thích nắm giữ vận mệnh của mình trong lòng bàn tay, xưa nay không chịu được việc ủy khuất cầu toàn.]

Ngay cả trong những tháng ngày gian khổ nhất, cô cũng tuyệt đối không để bản thân chịu thiệt thòi kiểu này.

Hệ thống truyện ngọt sắp thở không nổi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play