Sở Tích tưởng Quý Vực không về nên vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng nói chia tay, khi nghe anh hỏi đến chuyện này, em bắt đầu luống cuống, tim đập liên hồi.
Cuộc gọi hôm nay kết thúc trong sự vội vàng, em nghĩ Quý Vực chẳng để tâm… không lẽ anh về là vì chuyện đấy hả?
Sở Tích thấy hơi dị, ánh mắt không nhìn Quý Vực, như đang muốn lảng tránh anh. Em có thể cảm nhận được bây giờ tâm trạng của Quý Vực đang rất tốt… thật sự không phải thời điểm thích hợp để nói chia tay nhưng đứa bé trong bụng em không thể chờ thêm được nữa… Răng Sở Tích cắn chặt vào môi, bật dậy quỳ gối ở trên giường, môi dưới bị cắn đến trắng bệch cả ra: “Anh Quý, em…”
Lần gần nhất em nói năng lắp bắp thế này là vì muốn xin một vai diễn giúp Kiều Kiều. Quý Vực nhìn em như thế, lại nhớ đến giọng điệu lúc gọi điện thoại của em, đoán chắc rằng em có chuyện cần nhờ vả, anh vui vẻ duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay cái xoa nhẹ lên môi em, cười bảo: “Em muốn gì thì cứ nói đi. Sao phải căng thẳng thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT