Sở Tích ngồi trên chiếc ghế băng chờ ở sảnh bệnh viện, tâm trạng rối như tơ vò.

Tờ phiếu trả kết quả khám bệnh trong tay em ghi rõ thai năm tuần mười năm ngày theo siêu âm, chính là vào hôm cách đây chừng hơn tháng, chỉ một lần mà đã trúng, Quý Vực đúng là giỏi thật.

Sở Tích sực tỉnh, mỉm cười chua chát, đôi tay run rẩy gấp tờ phiếu trả kết quả lại rồi nhét vội vào trong túi, cứ như thể chỉ cần chậm một giây thôi là bí mật này sẽ bị phơi bày trước cả bàn dân thiên hạ.

Dù chỉ là một diễn viên quèn không ai để mắt đến nhưng xét cho cùng em vẫn là người trong showbiz, mà cánh nhà báo giờ chả tha một chuyện gì, có mặt ở mọi chỗ, mọi nơi [1], bọn họ thích nhất là săn mấy tin độc lạ, nếu để lộ bí mật em là người liên giới tính thì sau e rằng chỉ có trong mơ mới được sống yên.

[1] Nguyên văn 无孔不入/vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào, lợi dụng mọi cơ hội để đạt được mục đích (thường là mấy chuyện không tốt đẹp)

“Ê tỉnh được rồi đó má, giờ tính sao đây?” Kiều Kiều - bạn thân của Sở Tích khua tay trước mặt em, dúi cho em một cốc nước ấm, hỏi nhỏ: “Không phải cậu bảo Quý Vực không chạm vào chỗ đó của cậu hả? Sao lại thế này…”

Sở Tích cụp mi mắt xuống, hàng mi dài rủ xuống như mây mờ che phủ đi đôi mắt: “Đấy là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Kiều Kiều, tớ muốn giữ lại đứa bé này.”

Kiều Kiều thở dài, đúng là nước đổ lá khoai [2]: “Cậu điên rồi hả? Vừa rồi cậu có nghe bác sĩ nói không? Cơ thể cậu tuy rằng phát triển khá hoàn chỉnh... nhưng suy cho cùng cậu vẫn không phải phụ nữ, việc mang thai sinh con tiềm ẩn rất nhiều rủi ro không thể đoán trước được, huống hồ cậu còn đang là một diễn viên, đã diễn viên nam lại còn mang thai! Ôi thánh thần thiên địa ơi, sự nghiệp của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu khởi sắc được có tí, cậu đừng có mà giở chứng nhá, coi như mình xin đó được không?”

[2] Nguyên văn 恨铁不成钢/hận thiết bất thành cương (hận sắt không thành thép): thành ngữ xuất hiện lần đầu trong Hồng Lâu Mộng, chỉ sự tiếc nuối, thất vọng khi thứ mình kỳ vọng không được như mong đợi.

Sở Tích cũng thở dài, đặt nhẹ tay lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì của mình, em tự cắn môi mình một lúc lâu rồi mới nói: “Tớ biết chứ nhưng Kiều Kiều à, bé cũng là một sinh mệnh mà, là con của tớ cùng Quý Vực, sao tớ có thể nhẫn tâm được…” Nói rồi em kéo tay Kiều Kiều đặt lên trên bụng mình: “Cậu tự cảm nhận thử xem.”

Kiều Kiều rụt tay về ngay, tức tối bảo: “Cảm nhận cái đầu cậu! Cậu không nỡ thì thôi đi, còn cái tên Quý Vực kia, liệu anh ta có chấp nhận không?”

Quý Vực sao… dĩ nhiên là không rồi.

Ánh mắt Sở Tích trở nên ảm đạm, mãi một lúc sau em mới ngẩng đầu lên như thể đã hạ quyết tâm: “Tớ không định nói chuyện này cho Quý Vực biết, tớ sẽ tự mình sinh con, tự nuôi nấng con lên người.”

“Bây giờ có thể chưa lộ nhưng một thời gian nữa thì sao? Cậu thấy mấy mẹ bầu rồi đấy, vác theo cái bụng to như thế, Quý Vực lại chả mù, Sở Sở à, cậu đừng cố chấp nữa mà, nhỡ chọc giận anh ta, người khổ nhất vẫn chỉ là cậu thôi.”

“Ừm, tớ biết.” Sở Tích gật đầu, nắm chặt lấy tay của bạn mình: “Tớ định sẽ chia tay Quý Vực.”

Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn em: “Cậu quyết rồi à? Hơ hơ, hiếm lắm mới thấy cậu mạnh mẽ, dứt khoát được một lần, thật ra cậu buông như thế là tốt nhất, nhìn cậu cứ dây dưa lãng phí thời gian, tớ thấy chả đáng chút nào. Nhưng cậu đừng có đơn giản hoá việc mang thai sinh con, đến lúc bụng to vượt mặt, một mình cậu có xoay xở nổi không?”

Sở Tích cười giả lả, bày ra bộ dạng nịnh nọt, lấy lòng Kiều Kiều: “Thế nên tớ mới cần cậu giúp nè, tớ cũng chẳng nhận nhiều việc gì cho cam, giờ chỉ còn một bộ phim ngắn nữa là xong, nào đóng máy thì nghỉ ngơi một thời gian, đợi sinh con xong tính tiếp.”

“Biết ngay mà, cậu tìm tớ chẳng bao giờ có chuyện gì tốt đẹp hết, tớ giúp cậu cũng được thôi nhưng khi nào bé con chào đời phải gọi tớ tiếng bố nuôi đấy.”

Sở Tích cười, gật đầu: “Giao kèo thành công.”

Kiều Kiều là tuýp người miệng cứng lòng mềm điển hình, từ hồi mới vào nghề hai người đã trở thành bạn thân, cậu hay mắng Sở Tích là đồ không có triển vọng nhưng cứ có chuyện gì là sẵn sàng giúp đỡ, chẳng bao giờ ậm ừ lấp lửng, cậu cũng là người duy nhất Sở Tích chia sẻ những bí mật chẳng thể để ai biết của mình.

“Hầy, hồi trước ý, cái lúc mà cậu bảo cậu thích Quý Vực, tớ đã thấy cậu bị điên rồi, không ngờ có ngày cậu lại dám chủ động kết thúc chuyện này, xem như có tiến bộ nên tớ sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ trong bụng cậu thật tốt.”

Sở Tích chỉ biết cười khổ, em thì tiến bộ cái nỗi gì, hễ cứ là chuyện liên quan đến Quý Vực thì hai chữ "tiến bộ" đã chả liên quan gì đến em rồi, lần này em muốn dứt ra cũng chỉ là vì…

Sở Tích cũng không định giấu bạn thân mình, em nở một nụ cười miễn cưỡng, cầm điện thoại mở tin nhắn vừa mới nhận được đưa cho Kiều Kiều xem: “Đường Biện về rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play