Quý Vực mở cửa vào nhà, thấy chiếc đèn cây ở góc sô pha vẫn sáng, ánh mắt liền lướt qua ghế sô pha theo phản xạ tự nhiên.
Dưới ánh đèn vàng dịu, Sở Tích đắp một chiếc chăn mỏng nằm ở trên ghế, ngủ một cách yên bình, quyển kịch bản trong tay em chẳng biết đã rơi xuống đất từ bao giờ. Không hiểu sao khi nhìn thấy cảnh này, Quý Vực lại cảm thấy ấm lòng, một nụ cười rất nhỏ, nhẹ lướt qua vành môi của anh mà đến chính cả bản thân anh cũng chẳng nhận ra mình đã mỉm cười.
Sở Tích ngủ rất say, đến cả tiếng đóng mở cửa ồn như vậy cũng không thể đánh thức được em. Quý Vực bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống mép ghế, khi nhìn gương mặt của em, anh lại nghĩ tới Đường Biện rồi tự thấy mình thật nực cười.
Thật ra những năm qua, đã có rất nhiều lần Quý Vực nghĩ đến vấn đề này và phải thừa nhận rằng Sở Tích chẳng hề giống Đường Biện. Khi xưa chả hiểu vì cái gì mà anh lại đi gán ghép hai người này vào cùng một chỗ, xong rồi cứ thế đi bao nuôi một người tận ngần ấy năm.
Anh cúi xuống, nhặt tập kịch bản bị Sở Tích đánh rơi xuống sàn lên xem, thấy nếp gấp giấy chỉ mới xuất hiện ở trang đầu tiên thì không khỏi bật cười, giơ tay véo nhẹ má Sở Tích như một thói quen.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT