Ngọc Châu đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, Thời Diên không cho y gian lận thì chẳng phải vẫn còn có Tiểu Táo sao.
Thời Diên gật đầu: “Trẫm hiểu.”
“Tiểu Táo, chúng ta đi xem tư khố của Thời Diên có gì tốt nhé.”
Từ chỗ Hành Trung lấy chìa khóa tư khố, Thời Diên đưa y đi dạo một vòng, sau đó mới giao cho Tiểu Táo dẫn đi.
Trong tư khố vật báu quá nhiều, ngay cả Thời Diên cũng không nhớ hết được, sổ sách thì do người bên dưới quản, chỉ có thể dựa theo từng tờ giấy từ chỗ nhập kho mà tìm ra.
Ngọc Châu cuối cùng cũng tìm thấy hứng thú, thứ tốt quá nhiều, y nhìn không kịp, lúc thì gọi Thời Diên chỉ cái này, lúc lại bắt hắn giảng cái kia. Nhiều thứ đến cả Thời Diên cũng không nhớ, đành để Hành Trung giải thích.
Tiểu Táo cũng kinh ngạc than thở, chỗ này có quá nhiều bảo vật, có món hắn cả đời chưa từng thấy. Nhìn hai gương mặt ngây ngô kia, Thời Diên bất đắc dĩ nói: “Sau này các ngươi cũng sẽ có tư khố, thậm chí còn có thể phong phú hơn cả trẫm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT