Quả nhiên khi trở về Cần Chính Điện, Tiểu Táo đã chờ sẵn ở cửa cung. Nhìn thấy Ngọc Châu nguyên vẹn không chút tổn hại, hắn khóc đến mức nước mắt giàn giụa, một bên Tình Thải vội đưa khăn cho hắn.
Ngọc Châu cũng thấy Tiểu Táo, y chạy lại gần, chăm chú nhìn kỹ hắn. Gầy đi một chút, lại khóc đến mức chẳng nói được câu nào cho rõ ràng. Ngọc Châu không bận tâm, cứ nắm tay hắn mà an ủi một hồi lâu. Thời Diên thì mặc kệ, bận rộn chuyện của hắn.
Hai người họ nói chuyện ở thiên điện Cần Chính Điện, đến khi Tiểu Táo ngừng khóc, mới cẩn thận nhìn Ngọc Châu:
“Ngươi thật sự không sao chứ? Ta còn tưởng, còn tưởng rằng ngươi…”
Ngọc Châu cười hì hì: “Ta vốn là người có phúc, tự có trời che chở. Nhưng giờ ta lại gặp phải một vấn đề rất lớn.”
Chuyện phong hậu gần đây hắn cũng biết, trong lòng thực rối rắm. Không rõ bệ hạ làm vậy rốt cuộc là có ý gì. Ở nhà hắn đã dằn vặt mãi, cuối cùng mới đợi được người trong cung tới đón quay lại. Sau trong nhà, đệ muội chẳng nỡ để hắn đi, nhưng bản thân Tiểu Táo thì nóng lòng muốn trở về.
Rời nhà đã lâu, Tiểu Táo cũng không còn biết phải sống chung với người nhà thế nào. Nhìn số bạc hắn mang về, cha mẹ vừa vui mừng vừa áy náy, đối đãi khách sáo, xa cách, chẳng bằng ở trong cung tự tại. Giờ Ngọc Châu đã trở lại, tương lai Ngọc Châu sẽ thành quân hậu, hắn hiểu trách nhiệm trong đó. Ngọc Châu vốn đơn thuần, chẳng biết nhiều, về sau sự tình còn vô số.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play